Xuyên Vào Sắc Khí [...] – Chương 14

Ngay lúc này, con d.a.o găm đang đặt trên cổ ta hơi nghiêng đi một chút, ta bị đánh vào sau gáy rồi ngất đi.

Khi tỉnh dậy, ta, một xác c.h.ế.t và một con gà đang tổ trong một hang .

Với tư cách là con tin, ta quyết định chủ phấn đấu một chút, vơ vét hết số tài sản còn lại cùng với các loại đan dược, chắp hai tay dâng lên cầu xin hắn ta giơ cao đánh khẽ tha cho ta một mạng.

Nhưng hắn ta không hề lay chuyển mảy may, ung dung bẻ cành cây gãy ném vào đống lửa, ngọn lửa lập tức cháy sáng lên.

Cám dỗ vật chất không có tác dụng, ta nghiến răng bắt đầu cởi áo khoác.

Cởi một nửa thì hắn ta đột nhiên lao tới bóp cổ ta, nắm lấy sợi dây chuyền mà ta luôn đeo bên mình: “Long Huyết Tinh?”

Ta sửa đúng lại cho hắn ta: “Đây là công cụ sưởi ấm tay.”

Hắn bóp cổ ta mạnh hơn một chút: “Đây là Long Huyết Tinh.”

Ta bị bóp chặt đến mức mắt trợn trắng: “Ngươi muốn thế nào tùy ngươi!”

Hắn buông ta ra: “Sư tôn của ngươi chính là Tề Quang?”

"Không, hắn không phải." Đối mặt với ánh mắt dữ tợn của hắn ta, ta vội vàng thay đổi câu trả lời của mình: "Ngươi cái gì thì là cái đó!"

Trên mặt hắn lộ ra nụ nghiền ngẫm: "Hắn mà lại tặng ngươi một vật quý giá như , ngươi quả nhiên là đồ đệ mà hắn thương nhất."

“Ngươi đang nhảm cái gì …” Ta không thể thừa nhận , bèn nhanh trí : “Ta không phải, ta không có, ngươi không lung tung, nếu ta là ái đồ của hắn, thì sao có thể vô dụng thế này?"

Hắn ra vẻ mặt cảnh giác: “Ngươi không phải là đang che giấu thực lực của mình đó chứ?”

Ta: "Đó là hiểu lầm lớn! Ta là thực sự rất yếu!"

Hắn thêm: “Có lẽ hắn quá mức thương ngươi, không nỡ để ngươi phải chịu nỗi khổ tu tiên.”

Cứu mạng! Đây là loại bậc thầy tự tẩy não gì chứ! Có thể tự tẩy não bản thân giỏi đến thì cuộc sống của ngươi hẳn là rất hạnh phúc.

Tiểu nhị trong khách điếm vui mừng hớn hở trói ta lại rồi ném ta qua một bên như một cái túi. Xong việc, hắn nhắm mắt dưỡng thần.

Truyền âm phù giấu trong ống tay áo phát ra giọng của Lục Nhân Giáp: "Sư tỷ, đã bắt Cóc Tinh rồi! Bây giờ tỷ đang ở đâu?"

Ta không chắc liệu tên kia có đang ngủ hay không, cố gắng hạ thấp giọng nhất có thể: “Đệ nhỏ một chút, ta đang bị một con quái bắt cóc!”

Lục Nhân Giáp quay người, dùng hết sức mà hét lớn: "Sư huynh, có chuyện không hay rồi! Sư tỷ bị quái bắt đi rồi!"

… Đừng gọi hắn là Lục Nhân Giáp nữa, đổi tên thành Chu Đối Hữu* đi.

Tiểu nhị giật lấy Truyền âm phù trong tay ta, : “Giờ tý ngày mai, trước Tỏa Tước Tháp, bảo Tề Quang đến gặp ta, nếu không thì các ngươi cứ chờ mà nhặt xác nàng ta đi.”

Ngày hôm sau, tiểu nhị vì để tránh cho ta vào thời khắc mấu chốt sẽ hy sinh bản thân vì đại cục, đã hạ ba định thân lên người ta.

Trong nội tâm ta: Haiz, chuyện không cần thiết.

Kê bá bá mang theo ta và tiểu nhị đến Tỏa Tước tháp. ta có chút ấn tượng với tòa tháp này, bên trong đang phong ấn một con thượng cổ thú – Đồng Tước.

Các đệ tử của núi Nhạn Hồi từ trước đến nay khi diệt vẫn luôn duy trì phục vụ các dịch vụ tang lễ trọn gói chất lượng cao bao gồm: g.i.ế.c chóc, chôn cất và siêu độ.

Tuy nhiên, Đồng Tước không dễ dàng bị tiêu diệt trực tiếp như những con quái thông thường. Tề Quang và sư tôn của hắn phải trăm cay nghìn đắng mới phong ấn nó dưới Tỏa Tước Tháp, có thể thấy con Đồng Tước này khó đối phó như thế nào.

Hiện nay, Yêu tộc ngày càng suy yếu. Việc giải phong ấn cho Đồng Tước chính là lối tắt để chấn hưng Yêu tộc.

Trong nguyên tác, Phong ấn của Đồng Tước quả thật đã mở ra, sự kiện này xảy ra sau cái c.h.ế.t của Diệp Miêu Miêu. Ta không thể nhớ nổi nó đã mở ra như thế nào, có thể chắc chắn một điều rằng nó không thể nào mở ra vào hôm nay, càng không thể bởi vì ta mà mở.

Kê bá bị hạn chế về huyết mạch nên không thể bay đến đỉnh tháp, chỉ có thể để tiểu nhị vác ta leo lên những tầng còn lại.

Trọng lượng của hắn tương đương với ta, hơn nữa cơ thể hắn đã gần như mục nát hết, vác ta đi lên cầu thang đúng là có chút hơi quá sức.

Nếu là bình thường ta sẽ có chút tổn thương, bây giờ ta chỉ hận mình không thể ăn thành một con heo, đè c.h.ế.t tên cẩu tặc này.

Sau khi lên đến đỉnh, ta nghe thấy giọng cực kỳ giận dữ của Lục Nhân Giáp: "Yêu quái kia! Mau thả sư tỷ của ta ra!"

Lục Nhân Giáp, hay là đệ cùng ta quay về hiện đại đi. Thôn của ta đang thiếu một cái loa đó!

Tiểu nhị rút ra một con d.a.o găm, hung tợn dí vào sau lưng ta: "Tề Quang đâu?"

Hạ Kính Hạm rút kiếm nhảy lên: “Chỉ là một cái xác thối, ta có thể tự mình xử lý!”

Tiểu nhị kẻ ác không lòng vòng, lập tức đ.â.m vào bụng ta, sau đó rút thanh d.a.o găm dính đầy m.á.u của ta ra ném về phía Hạ Kính Hạm, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, không có chút xíu do dự nào. Khi Hạ Kính Hạm kịp phản ứng lại, d.a.o găm đã ghim chặt bên chân nàng ấy.

"Vậy ta muốn xem xem, giữa ngươi và ta kiếm của ai nhanh hơn!" Sau đó hắn rút ra thanh nhuyễn kiếm ở bên hông ra, kề vào cổ ta: "Thứ tiếp theo ta chặt chính là đầu của nàng ta!"

Ta bị đ.â.m một cái, đang vô cùng đau đớn vì vết thương, bây giờ thậm chí nhíu mày một cái ta cũng không , chỉ có thể hò hét trong lòng: Hạ Kính Hạm, muội bình tĩnh chút đi! Bây giờ không phải là lúc để muội thể hiện đâu!

Hạ Kính Hạm không dám hành thiếu suy nghĩ: "Ngươi rốt cuộc muốn gì!

Tiểu nhị: “Gọi Tề Quang đến… gặp ta…"

Bên tai vang lên tiếng xé gió, bọn ta còn chưa kịp phản ứng thì một mũi tên sắc nhọn đã xuyên qua đầu tên tiểu nhị, ngay sau đó đầu hắn lập tức nổ tung.

Tề Quang mặc một bộ bạch y, đứng trên mái hiên cách đó không xa, gió đêm thổi tay áo hắn bay phấp phới, ánh trăng huyền ảo chiếu rọi sau lưng, hệt như trích tiên.

Hắn thu hồi cung tên: “Xem ra mũi tên của ta nhanh hơn rồi.”

Người ở cạnh ta ngã phịch xuống rồi biến thành một vũng máu.

Tề Quang! Không ngờ hắn thật sự đến rồi! Trong khoảnh khắc này, ta chỉ cảm thấy Tề Quang chính là nam thần của ta, giống như Phật Tổ Như Lai có vòng hào quang thánh thiện ở phía sau !

Nhưng mà, ta còn chưa kịp vui mừng, cơ thể của ta đã mất đi điểm tựa, không tự chủ đã ngã về phía trước, trượt qua lan can, chuẩn bị rơi tự do…

Cảm giác không trọng lực còn chưa kịp dâng lên thì ta đã cảm thấy eo bị siết lại. Cơ thể đang rơi xuống bị ôm ngang thắt lưng, lồng n.g.ự.c trống rỗng lập tức tràn ngập mùi vị của hắn.

Tề Quang ôm lấy ta, vững vàng đáp xuống đất, các sư đệ sư muội tiến tới kiểm tra vết thương của ta.

Hạ Kính Hạm đưa tay ra không dám chạm vào ta, rối rắm : “Sư tỷ, tỷ không sao chứ?”

Đại tỷ à, cái lỗ trên bụng ta vẫn đang m.á.u chảy ròng ròng, ngươi ta giống không sao lắm hả?

Tề Quang một tay che lỗ thủng trên bụng ta, tay kia thò vào cổ áo ta, xé bỏ ba cái định thân . Ta đột nhiên cảm thấy ánh sáng cao quý phía sau hắn đang mờ dần.

Tề Quang bắt gặp ánh mắt sợ hãi và ngượng ngùng của ta: “Đừng ta như , chẳng khác gì một cái vỗ vào lưng mà thôi.”

Được lắm, bây giờ ánh sáng cao quý đã biến mất sạch sẽ rồi.

Trên người ta đã giải cấm chế, ta ôm n.g.ự.c nôn ra một ngụm máu. Đợi đã, hóa ra m.á.u của Diệp Miểu Miểu có màu đen sao?

Hạ Kính Hạm sửng sốt: “Sư tỷ, tỷ bị trúng độc rồi?”

Mẹ kiếp, trong một đêm đã thu thập hết bộ ba tiết thường gặp trong truyện ngược: bị đâm, ngã lầu, trúng độc, ta đúng là người ông trời chọn mặt gửi vàng mà.

Tề Quang nắm lấy bàn tay đang rũ xuống của ta, không biết có phải do gió mạnh hay không, giọng của hắn có chút run rẩy: "Miểu Miểu, đừng ngủ! Nhìn ta đây này!"

Mí mắt ta nặng trĩu, khuôn mặt tuấn tú của hắn dần dần mờ đi, ta dùng hết chút sức lực cuối cùng : “Sư tôn, ta muốn về nhà.” Truyện chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

"Được, sư tôn đưa con về nhà."

Trước khi mất đi ý thức, ta đã nghe thấy câu trả lời của hắn, tựa như ngọn nến lung lay trong đêm lạnh giá này, lại khiến người yên tâm đến lạ.

___

*Chu Đối Hữu (朱對友) là một nhà văn và nhà báo nổi tiếng của Trung Quốc. Ông sinh vào năm 1905 và qua đời vào năm 1974. Chu Đối Hữu biết đến với việc viết văn học và báo chí, đặc biệt là các tác phẩm về lịch sử và văn học Trung Quốc. Ông đã có đóng góp lớn cho văn chương Trung Quốc trong thế kỷ 20 và coi là một trong những nhà văn tiêu biểu của thời đại của mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...