Xuyên Vào Sắc Khí [...] – Chương 16

Trong nguyên tác, Đồng Tước xuất hiện ở đoạn cuối cùng. Có lẽ là do sự can thiệp của ta nên cốt truyện mới đẩy lên trước.

Hiện tại, Hạ Kính Hạm vẫn chưa bị rơi vào hang trên vách đá, học tập bí tịch và mở khóa buff. Nếu nàng ấy cứ xông tới như thế này, tám chín phần mười có thể sẽ phải bỏ mạng.

Nếu là lúc mới xuyên đến đây, ta còn có thể ôm tâm tư như đang người giấy mà vứt bỏ mọi thứ chỉ lo cho bản thân, hiện tại vòng tay ấm áp của Tề Quang và những giọt nước mắt nóng hổi của Hạ Kính Hạm đều chân thực như . Làm sao ta có thể trơ mắt họ c.h.ế.t đi ?

Ta vỗ vỗ mặt mình, xốc lại tin thần, sải bước đi tới cầm lấy cây chổi trong góc, nhảy lên đó, vừa định ngự chổi bay đi thì lại bắt gặp ánh mắt vừa kinh ngạc vừa bối rối của Lục Nhân Giáp ở cửa: "Sư tỷ, tỷ…"

Hắn ta đang dùng một tư thế vi diệu cưỡi chổi, sau đó lại giống như chợt ngộ ra: "Sư tỷ, từ khi nào mà tỷ phải những việc này?"

Từ từ! Những việc này là việc gì? Đã bảo đệ bớt đọc hoàng thư* đi, bảo vệ sự trong sáng của tâm hồn đi mà không nghe!

*Truyện hentai

Ta vẫy tay với hắn, trên mặt lộ ra nụ thân thiện: "Tiểu Lục à, đệ có phải rất giỏi thuật độn thổ không?"

Lục Nhân Giáp khoanh tay, cảnh giác : “Đúng , có thể đi trăm dặm chỉ trong nháy mắt.”

Ta: "Vậy còn đứng ngẩn ngơ ra đó cái gì! Mau đưa ta đến Tỏa Tước Tháp!"

Lục Nhân Giáp còn chưa kịp phản ứng lại cứ đứng đực ra đó, ta gấp đến mức túm lấy cổ áo hắn, xoay người phi lên lưng hắn hô to: "Đi!"

Chúng ta người đầy bụi đất vội vã lao đến Tỏa Tước Tháp, cũng là chui từ dưới đất lên ngay trước mặt mọi người…

Lục Nhân Giáp thậm chí còn bị một con quái vật to béo đi ngang qua giẫm phải. Hắn khóc lóc kể lể với ta rằng chiếc cổ thiên nga mà hắn luôn lấy tự hào đã bị thấp đi ít nhất một cm, ta an ủi rằng hắn đã cố gắng nỗ lực như , sẽ sớm đề cử vào top 10 nhân vật khiến người ta cảm nhất ở Nhạn Hồi sơn.

Tề Quang hình như bị thương rồi, đang ngồi tĩnh tọa cách đó không xa, Hạ Kính Hạm bên cạnh đang cầm kiếm chiến đấu với Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc mặc dù sức tấn công không bằng Hạ Kính Hạm, lại giỏi phòng thủ. Hạ Kính Hạm lại chậm chạp không ra tay tàn nhẫn , thế hiện tại đang trong trạng thái giằng co

Tỏa Tước Trận đã mở một nửa, Tề Quang đang cố gắng thi triển thuật một lần nữa phong ấn Đồng Tước trở lại trận pháp. Quá trình vận chuyển một trận pháp cấp cao như là cực kỳ nguy hiểm, không thể có chút lơ là mất cảnh giác nào.

Cho nên khi Hạ Kính Hạm thấy ta bò ra từ dưới đất, nàng ấy chỉ hơi khựng lại, cuối cùng cũng không gì, tiếp tục rút kiếm c.h.é.m về phía Thẩm Ngọc.

Thật may là bọn họ không có thời gian để chuyện với ta, nếu không lỡ như bọn họ hỏi ngươi đang gì ở đây thì…

Ta cũng không thể trả lời là: “Ta đến đây để chôn cùng với các ngươi…”

Mỗi lần Đồng Tước bay lên cao một chút, sống lưng của Tề Quang lại cong xuống một chút, như thể đang phải chịu đựng sự đau đớn cùng cực.

Một tiếng chim vang lên, Thẩm Ngọc giật lấy thanh Trường Không kiếm của Hạ Kính Hạm, chĩa thẳng vào cổ nàng ấy, ánh mắt xa cách: “Tránh ra!”

Truyện chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Hạ Kính Hạm dang hai tay chặn trước mặt Tề Quang, vẻ quyết tuyệt hoàn toàn khác với ngày thường: “Không !”

Trường Không Kiếm xuyên qua vai phải của Hạ Kính Hạm: “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám g.i.ế.c ngươi sao?”

Hạ Kính Hạm đau đớn kêu lên một tiếng, vẫn bướng bỉnh không chịu tránh ra: “Được thôi, ngươi bước qua xác ta trước đi.”

Mặt đất lập tức rung chuyển, tiếng kêu của Đồng Tước càng lúc càng lớn, gần như sắp thoát khỏi sợi xích và bay ra khỏi đỉnh tháp, e rằng Tề Quang không thể giữ bao lâu.

Lục Nhân Giáp không thể đứng nổi nữa, cầm kiếm lao về phía trước: "Oa!Hây daaaaaaa! Hạ sư tỷ! Đệ tới giúp tỷ!"

Thanh kiếm còn chưa đến gần Thẩm Ngọc thì đã bị kết giới do hắn tạo ra cho chệch hướng. Lục Nhân Giáp bị lực phản chấn đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, lăn hai vòng, kiếm của hắn còn văng xa hơn, cắm thẳng vào gốc cây bên cạnh ta.

Phải sao đây? Phải sao đây? Ta lôi hết chai lọ trên người ra không có cái nào dùng . Ta bỗng nhiên hận bản thân mình thật vô dụng, nỗi tuyệt vọng giống như từng cơn thủy triều dâng lên, nuốt chửng ta.

Giữa đống bừa bộn, ta tìm thấy một xấp bùa. Ta vội vàng nhét vào trong ngực. Một ý nghĩ khủng khiếp mạnh mẽ hiện lên trong đầu khiến ta không nhịn run rẩy.

Ta cố hết sức rút kiếm, bay về phía Tỏa Tước Tháp.

"Miểu Miểu! Tỷ định gì?"

Thẩm Ngọc dường như không hề thay đổi, ánh mắt khi ta vẫn đầy lo lắng và dịu dàng như trước. Hắn rõ ràng có thể g.i.ế.c Hạ Kính Hạm chỉ bằng một chiêu, vẫn luôn cố tránh đi những chỗ yếu .

Hình ảnh Tề Quang cong lưng chống đỡ giống như một lưỡi d.a.o đ.â.m vào tim khiến ta đau nhói.

“Sư đệ, quay đầu đi.” Nói xong, ta quay người nhảy vào trong nghiệp hỏa, ôm lấy thân thể nóng bỏng của Đồng Tước, đọc đi đọc lại câu thần mà Thẩm Ngọc đã dạy cho ta.

Ta cảm thấy mình nhất định rất giống Iron Man lúc ta mang tên lửa bay vào không gian, oai hùng và hiên ngang.

Lần xuyên việt này ta đã có rất nhiều niềm vui, điều tiếc nuối duy nhất là ta đã quên với sư tôn thối của ta rằng: ta thích ngươi.

Khoảnh khắc thân thể nổ tung… ta thậm chí còn không có thời gian để cảm thấy đau đớn đã c.h.ế.t tươi rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...