Xuyên Vào Sắc Khí [...] – Chương 4

Ông trời ơi, nếu như kết cục của đời người đều là cái c.h.ế.t thì xin hãy để ta c.h.ế.t ở thời khắc hạnh phúc trong vòng tay của đẹp trai này đi.

Ông trời: ngươi nghĩ đẹp lắm.

Trầm Ngọc vỗ nhẹ vai ta, ta ngại ngùng lui về sau hai bước, mỉm : “Nhất thời đắc ý nên quên mất, thất lễ rồi thất lễ rồi, ha ha ha ha…”

Sau khi từ biệt Trầm Ngọc, bầu trời hạ xuống một trận mưa to, ta che mặt muốn chạy đến dưới cây trốn, trên đầu lại bỗng xuất hiện một cái ô giấy dầu.

“Sư…Sư tôn?”

Hắn gật đầu coi như đáp lời, phiền vị này che ô cho ta, ta sợ là muốn giảm thọ mất thôi.

“Sư tôn, để con cầm đi.”

Ta vươn tay qua cầm lấy cán ô, phát hiện bản thân mới miễn cưỡng đứng đến vai hắn, phải giơ cao cánh tay mới có thể tránh cho tán ô đụng trúng đầu hắn.

Đôi chân dài của Tề Quang bước đi, cũng không hề có ý muốn đợi ta. Chúng ta sóng vai trên đường núi dưới cơn mưa mịt mù, hắn giống như một công tử nhẹ nhàng dạo bước thong dong tao nhã trong núi rừng, còn ta thì thở hổn hển bước theo sau trong tư thế nữ thần Tự do.

Ta cố gắng tìm lời để : “Sư tôn, sao người lại ở đây?”

Tề Quang: “Đi ngang qua.”

Ta: “Sư tôn, người có thể đi chậm chút không?”

Tề Quang: “Con cầu ta?”

Trên mặt ta mỉm , trong lòng chửi thầm MMP.

Truyện chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Ta: “Haiz, con bị không phải là rất bình thường sao, mà con vừa học bùa bạo rồi. Khi nào trời đẹp con nổ pháo hoa cho người xem!”

Cứu mạng! Không khí ngại ngùng đến mức ta muốn biểu diễn tài nghệ cho hắn luôn!

Nếu như cách ba tuổi như cách một thế hệ thì khoảng cách của ta và lão già không biết số tuổi này chỉ sợ là một rãnh trời.

Tề Quang: “Chút tài mọn.”

Ta: “… Sư tôn, năm nay người thọ bao nhiêu tuổi rồi?”

Tề Quang liếc ta một cái, ta nhanh chóng sửa lời: “Sư tôn ngài bao nhiêu xuân xanh rồi?”

…Sắc mặt của hắn hình như càng đen hơn. Ta chỉ hỏi tuổi thôi mà, nhạy cảm thế gì, thôi cũng không sao?

Cánh tay ta nhức mỏi, một trận gió thổi qua, hắn giúp ta cầm lại cái ô đang lung lay, ổn định vững vàng giữ trên đầu chúng ta, tiếng mưa rơi lộp độp trên tán ô, tay ta bị hắn nắm lấy trong chốc lát, tim đập như trống.

Diệp Miểu Miểu, ngươi có tiền đồ chút đi! Tuổi của hắn có thể tổ tông của ngươi luôn đó, ngàn vạn lần đừng để bị vẻ ngoài chăm sóc kỹ lưỡng đó lừa dối!

Hắn đưa ta về trong sân, trước khi đi còn với ta: “Ngày mai ta phải đi đảo Bồng Lai một chuyến, con có muốn cái gì không?”

Ta không biết Bồng Lai Tiên Đảo có đặc sản gì, chỉ hì hì vươn ngón tay về phía hắn: “Sư tôn, đồ nhi không cần quà, nếu ngài cảm thấy có lỗi thì không bằng cho con ít tiền đi!”

Hắn đánh vào lòng bàn tay ta một cái, : “Dung tục*.”

(*) Ý chỉ sự tầm thường thấp kém.

Mấy ngày sau, Hạ Kính Hạm nhận đặc sản của Bồng Lai Tiên Đảo là bột củ sen, Trầm Ngọc nhận một chiếc quạt gấp có chữ viết của đảo chủ, còn ta…nhận một cuốn sổ tay phụ đạo tu hành.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...