Trầm Ngọc: “Sư tỷ, sao ngươi lại ở đây?”
Ta chặn cửa: “Ta mang thuốc đến cho Tiểu Hạ, muội ấy vừa uống thuốc xong, ngủ rồi.”
Trầm Ngọc gật đầu: “Vậy ta không phiền muội ấy nữa.”
Ta: “Sư đệ có thể ngự kiếm* đưa ta một đoạn không?”
(*) điều khiển kiếm, dùng kiếm như phương tiện di chuyển theo phương thức bay.
Trầm Ngọc: “Suýt nữa thì ta quên mất, sư tỷ vẫn chưa biết ngự kiếm, lúc nãy tỷ sao lên đây ?”
Ta mặt dày dối: “Từng bước từng bước đi bộ lên thôi.”
Trầm Ngọc: “Tỷ vừa mới khỏe lên, không đi khắp nơi như .”
Hắn đứng trên kiếm, vươn tay về phía ta: “Lên đây đi.”
Ta vui mừng hớn hở nắm lấy tay hắn, chân vừa giẫm lên kiếm thì lại bị một luồng lực lượng kéo xuống.
Không biết cái tên Tề Quang kia từ đâu chui ra, hắn nắm lấy phía sau cổ áo ta, ánh mắt lành lạnh: “Con không biết ngự kiếm? Mấy ngày trước ta thấy con bay tới bay lui rất là đắc ý cơ mà.”
Ta bị bắt quả tang ngay tại chỗ, chỉ có thể ngượng ngùng hai tiếng: “Thanh kiếm gỗ của con không biết rơi đâu mất rồi.”
Trong góc, kiếm của Lục Nhân Giáp rơi xuống đất, phát ra một tiếng rõ vang.
Cứu mạng, đây là cảnh xấu hổ gì thế này.
Ta ngụy biện đến cùng: “Mấy hôm trước vừa học , mà lâu rồi không luyện, con quên mất rồi…”
“Ồ? Vậy để vi sư giúp con ôn tập lại.” Vừa dứt lời, eo ta đã bị giữ chặt, cây cối tươi tốt lần lượt xuất hiện dưới chân ta, càng ngày càng nhỏ dần, cho đến khi khuất sau đám mây.
Ta xin lỗi, hiện tại ta đang ngồi trên máy bay ngoài trời ở trên cao hàng chục nghìn mét, ngã xuống một cái là tan xương nát thịt đó.
Làm một thanh niên sống ở xã hội khoa học, ta đã từng trải qua chuyện như này bao giờ đâu, quá mẹ nó dọa người rồi, Tề Quang ngươi là đồ bệnh thần kinh, ngươi không biết cách giáo dục cực đoan này sẽ rất dễ khiến trẻ em bị lệch lạc về mặt tâm lý sao? Chẳng trách Diệp Miểu Miểu lại hắc hóa.
Ta chửi thầm trong lòng, bản năng sinh tồn khiến ta ôm chặt lấy eo Tề Quang, cái đầu hận không thể dính vào vai hắn.
Lúc này Tề Quang vẫn còn chuyện quái gở với ta: “Sao con cứ thích chui vào vòng tay của ta như thế? Con có biết hai chữ rụt rè viết thế nào không?”
Ta tức đến mức hộc máu, không nhịn mà phải cầu xin: “Sư tôn, con sai rồi, người mau đưa con xuống đi, con trở về sẽ chép mười lần ‘Nữ đức’ suy ngẫm sâu sắc về lỗi lầm của bản thân!”
Gió quá mạnh, thanh kiếm dưới chân lắc lư dữ dội, ta cảm thấy muốn khóc, cũng rất muốn nôn. Nhưng mà càng sợ thì chân tay lại càng không khống chế mà tê dại mềm nhũn, ta sắp không ôm nổi người trước mắt rồi.
Lúc này ta giống như cọng rong biển đung đưa trong gió, chút nhân tính sâu trong trái tim Tề Quang cuối cùng cũng bị ép đi ra,hắn giữ chặt eo ta: “Nói ra xem, con sai ở đâu?”
Ta: “Con không nên dối! Không nên học hành không đàng hoàng! Không nên xấu sau lưng người khác! Sư tôn tốt, sư tôn đẹp trai nhất, cầu xin người mau đưa con xuống đi mà, con thật sự sợ lắm!!!”
Tề Quang: “Còn gì nữa không?”
Còn nữa? Giữa ranh giới sự sống và cái chết, suy nghĩ của ta đột nhiên thăng hoa, đạt tới một cảnh giới trước nay chưa từng có: “Sinh ra người, con rất xin lỗi.”
Tề Quang: “…”
Ai cũng biết, so với việc bay lên cao thì cảm giác rơi xuống không trọng lực còn đáng sợ hơn.
Vào một buổi chiều tươi sáng rực rỡ, ta đã trải qua một phút dài nhất trong cuộc đời, trong một phút này, cả đời mơ hồ lướt qua trước mắt ta như đèn kéo quân.
Ngay cả khi hai chân thật sự đặt trên mặt đất, cảm giác không chân thực vẫn còn đọng lại không tan đi, cơ thể ta không kiểm soát ngã ngồi xuống đất, diện tích tiếp với mặt đất càng rộng, trong lòng ta càng yên tâm. Nếu như có thể, ta chỉ muốn thổ lộ cảm sâu sắc với đất mẹ: “Tại sao mắt tôi rưng rưng nước? Vì tôi mảnh đất này vô cùng…*”
*Trích bài thơ 我爱这土地 (Tôi mảnh đất này) của tác giả Ngải Thanh
Truyện chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
“Con khóc đó à?”
Thật là xấu hổ, ta thật sự bị dọa khóc rồi, hơn nữa rất vui mừng vì nước chảy ra từ bên trên chứ không phải bên dưới.
Sau khi nỗi sợ qua đi là sự tức giận dâng lên. Ta sống đến hiện tại cũng chưa từng tức giận như . Ta biết nhân vật của ta ở thế giới này chỉ là công cụ hình người để thúc đẩy quan hệ của nam nữ chính. Ở đoạn kết thậm chí còn vì chứng minh cảm của bọn họ bền chặt thế nào mà mất đi tính mạng.
Được rồi, mặc dù Diệp Miểu Miểu thật sự đáng đời, ta không phải Diệp Miểu Miểu, ta ngoại trừ có chút cổ hủ ra thì cũng chưa chuyện xấu gì, dựa vào đâu mà lại trêu ta như thế?
Càng tức giận hơn nữa là, ta cũng không có cách nào phản kháng, ta hận cái thế giới không có pháp trị này, ta muốn quay về!
Ta khóc to, Tề Quang thấy ta gào khóc thì có chút luống cuống, hắn lấy khăn tay lau lung tung trên mặt ta, giọng dịu dàng hiếm có: “Đã lớn thế này rồi, nhát gan còn thích khóc.”
“Con chính là nhát gan như đó, ai quy định mỗi người đều phải không sợ trời không sợ đất giống như người? Con biết người không đặt con vào trong mắt, người trêu con như thế thật sự rất quá đáng!”
Hiếm khi hắn không có khiển trách ta không biết lễ nghi, còn một câu: “Thật xin lỗi.”
Nếu xin lỗi có ích thì còn cần cảnh sát gì?
“Ha.” Ta giữ lấy khăn tay của hắn, dùng sức xì nước mũi, bẩn c.h.ế.t ngươi cái đồ bệnh sạch sẽ.
Bạn thấy sao?