4.
Tôi nhờ Tâm Di chuyển lời đến Ngô Tuấn Vũ, bảo muốn mời cậu ta ăn một bữa để xin lỗi chuyện hiểu lầm hôm nọ.
Tôi đứng chờ ở cửa nhà hàng, lòng không yên.
Từ đằng xa, hai bóng người quen thuộc sánh vai nhau bước tới.
Lâm Tâm Di cùng Ngô Tuấn Vũ, một trái một phải, dáng vẻ thân thiết chói mắt đến mức khiến tôi muốn đeo kính râm giữa trời râm mát.
Tôi vẫn chưa thể chấp nhận nổi việc thấy hai người họ… trong cùng một khung hình mà không có ai chạy trốn hay đ.ấ.m nhau.
Còn nhớ nhân vật chính trong nguyên tác, em trai tôi là kiểu trai thanh tú, làn da trắng ngần như sữa tươi mới vắt, một cái là khiến người ta liên tưởng ngay tới mỹ nam văn nhã.
Còn giờ? Tôi người chị xuyên không vĩ đại đã dưỡng thành công nam chính thành một cậu chàng cao to, mũm mĩm, phát biết liền “góc nghiêng chuẩn con nhà lành”.
Điểm an ủi duy nhất: trong tiểu thuyết, Tâm Di thấp hơn Ngô Tuấn Vũ nửa cái đầu. Còn giờ thì sao? Hai đứa gần như cao ngang nhau.
Duy có điều… thân hình thì vẫn khác xa.
Ngô Tuấn Vũ ngày càng đến gần, tôi lại càng cảm thấy tên này đúng là “họa thủy đội lốt người”.
Mặt mũi sắc sảo, da trắng như đánh phấn, đôi mắt thì long lanh như chứa một bầu trời thanh xuân.
Thậm chí khi cau mày, trong ánh mắt vẫn có nét dịu dàng.
Một con quỷ chuyên đi dụ dỗ người khác.
Tâm Di lên tiếng: “Chị, bọn em tới rồi.”
Nói xong, nó còn kéo nhẹ tay áo Ngô Tuấn Vũ, ra hiệu.
“Chào chị, đây là quà tặng chị ạ…” Giọng Ngô Tuấn Vũ nhỏ nhẹ như bột tan trong nước, mềm nhũn mềm nèo, mà như đang thì thầm.
Tôi liếc mắt sang thằng em, ánh mắt nó sáng như đèn pin, tôi đầy mong chờ rõ ràng cái ý kiến này là của nó!
Nhưng… sao tôi có thể từ chối một mỹ thiếu niên đáng gọi mình là “chị ơi” cơ chứ?!
Tôi không nhịn , nhận lấy hộp quà nhỏ:
“Ôi trời, sao lại còn mang quà? Chị em tôi chỉ mời đi ăn cơm thôi mà, lần sau đừng mang gì nhé!”
Nam Cung Tư Uyển
Ngô Tuấn Vũ hơi đỏ mặt, ngại ngùng, cuối cùng cũng thả lỏng ra đôi chút.
Trong bữa ăn, món bánh bao củ sen sốt cà chua ngon đến mức khiến tôi bối rối.
Tôi gắp cho mỗi đứa một cái. Cả hai đồng thanh: “Cảm ơn chị.”
Gương mặt hai đứa đều nở nụ rạng rỡ như hai thiếu niên bình thường, đáng đến mức khiến người ta muốn giơ điện thoại lên chụp ngay một tấm “hội thân mùa tốt nghiệp”.
Ăn xong, tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Ngô Tuấn Vũ có lẽ không tệ như trong nguyên tác. Cậu ta có chút ngượng ngùng, hơi vụng về khi thể hiện cảm , rõ ràng là người sống thật: vui, buồn, tức giận gì cũng hiện hết lên mặt.
Tâm Di thì vẫn như mọi khi cắm đầu ăn cơm như thể ngày mai nhà hàng sản.
Tôi vừa gắp thịt, vừa âm thầm đếm xem đứa nhỏ này đã nuốt mấy miếng thịt kho rồi.
Ngô Tuấn Vũ nhẹ nhàng huých khuỷu tay vào Tâm Di, thằng bé chẳng phản ứng gì.
[ – .]
Tôi còn tưởng cậu ấy đang . Mãi đến lần thứ ba quay lại, sắc mặt Ngô Tuấn Vũ mới bắt đầu có dấu hiệu không ổn.
“Có chuyện gì ?” Tôi vừa hỏi thì cậu ta lắc đầu, cúi xuống ăn từng miếng nhỏ, khuôn mặt rõ ràng đang tức giận.
Bầu không khí trở nên gượng gạo.
Tôi lập tức hiểu ra chắc chắn sự hiện diện của tôi đang “nhân vật chính” không bung kỹ năng!
Thế là tôi đẩy ghế đứng dậy: “Chị đi vệ sinh chút.”
Tất nhiên là tôi không đi thật. Tôi đóng cửa lại, ghé tai vào tường, mở chế độ nghe lén full công suất.
Bên trong truyền ra giọng Lâm Tâm Di, dịu dàng như đang dỗ con nít:
“Sao lại giận? Đừng có không thèm chuyện với tôi mà…”
Tâm Di à, em lớn rồi, không thể nuôi nữa rồi!
Tôi âm thầm che mặt.
Ngô Tuấn Vũ vẫn im lặng.
Một lúc sau…
“Này… sao cậu lại khóc ?”
Tôi sững người, vội ghé mắt qua khe cửa.
Thấy Tâm Di đang nâng mặt Ngô Tuấn Vũ lên, dùng khăn giấy chấm nước mắt cho cậu ấy, ánh mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng.
Ngô Tuấn Vũ khóc xong mới :
“Hồi nãy cậu chẳng thèm để ý đến tôi.”
Tâm Di ngơ ngác: “Gì cơ? Tôi có đâu.”
“Cậu đánh tôi mà.” Giọng vẫn nghèn nghẹn.
“Tôi có biết gì đâu…”
Ngô Tuấn Vũ trừng mắt.
Tâm Di luống cuống: “Tôi- tôi xin lỗi! Lần sau tôi sẽ ý hơn!”
Hai đứa ngồi sát nhau, Ngô Tuấn Vũ ngả đầu lên vai Tâm Di, nhỏ nhẹ ra điều kiện:
“Vậy thì… cậu phải thành tâm xin lỗi.”
“Làm bài tập giúp tôi một tháng.”
“Tôi đã thay cậu ba năm rồi đấy!”
“Không chịu hả?”
“Không, không! Chịu! Rất chịu!”
Tôi đứng bên ngoài, tay nắm chặt hộp quà.
Trời ơi. Cái cảnh này khác gì tỏ công khai đâu?!
Tâm Di à… em gài chị rồi!
Suýt chút nữa tôi đã “ngắt sóng” chuyện chớm nở của hai đứa, trở thành nữ phản diện hoại CP chính!
Bạn thấy sao?