Dòng chữ đỏ nổi bật: Tổng điểm 456, bên dưới có ghi : “Điểm thi trước: 352. Tăng 104 điểm.”
Tôi đảo mắt.
Cái kiểu im lặng không nên lời, mà chỉ biết mỉm đúng là dấu hiệu của người đang cố giấu đi sự tự hào quá lố.
11.
Sau buổi họp phụ huynh, tôi không về ngay mà đi thẳng đến ký túc xá để tìm Lâm Tâm Di.
Cửa phòng ký túc mở hé, bên trong truyền ra tiếng chuyện.
“Tay tôi lành rồi, để tôi tự cắt mà.”
“KHÔNG!”
“Thật sự không cần phiền như đâu. Vết thương nhỏ thôi, cẩn thận kẻo lại cắt trúng tay cậu.”
Bỗng nhiên cả hai im lặng.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa thêm một chút, hé mắt vào.
Vâng, tôi lại nghe lén nữa rồi.
Ngô Tuấn Vũ đang gọt táo, còn Lâm Tâm Di thì lo lắng chằm chằm vào tay cậu ấy như thể sợ quả táo kia sẽ đột nhiên phản công.
Một lúc sau, quả táo cuối cùng cũng gọt xong, hơi méo mó vẫn là công trình kỳ công.
Ngô Tuấn Vũ đưa miếng táo ra trước mặt, cố gắng mím môi để không quá lộ liễu, ánh mắt đã sớm ngập tràn ý .
Cậu ấy đưa quả táo đến bên miệng Lâm Tâm Di: “Nếm thử đi.”
Lâm Tâm Di cắn một miếng, còn quay sang hỏi ngược lại: “Cậu thấy ngon không?”
Lâm Tâm Di cũng theo, gật đầu: “Ngon lắm!”
[ – .]
Ngay lúc đó, Ngô Tuấn Vũ cúi đầu cắn một miếng từ chỗ vừa bị gặm dang dở kia.
Tôi lặng lẽ đóng cửa lại.
Làm phụ huynh, có đôi khi thực sự không nên tùy tiện xông vào phòng con cái. Nếu bắt lúc nó điều gì sai trái thì còn dễ xử lý, chứ đột nhiên bị nhét một nắm “cẩu lương” như , thì biết gì cho vừa?
Sau đó, tôi gọi Lâm Tâm Di ra cổng trường và bảo cậu ấy dẫn Ngô Tuấn Vũ đi ăn tối cùng tôi.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, ăn lẩu là chuẩn bài rồi.
Vừa thấy tôi gọi hơn chục món, Lâm Tâm Di đã không thỏa mãn, còn liếc mắt ra hiệu bảo tôi gọi thêm. Thằng bé này, từ sau khi giảm cân thành công, lại càng ăn khỏe hơn trước.
Câu “người gầy ăn khỏe” đúng là có cơ sở khoa học. Cũng chỉ có cái bụng của nó mới khiến tôi cảm thấy đau ví thật sự.
Nghĩ đến số tiền mình đổ vào cái dạ dày không đáy này, tôi chỉ biết khịt mũi, lạnh lùng gọi thêm cho nó vài phần mì.
Tay của Lâm Tâm Di đã hồi phục khá tốt, bác sĩ dặn chưa nên mang vác nặng hoặc vận quá sức.
Vậy là vai trò đổi ngược: giờ đến lượt Ngô Tuấn Vũ chăm sóc lại nó.
Từ gắp thức ăn, mở nắp chai nước, đến bóc vỏ tôm cậu ấy mọi thứ, thậm chí còn suýt đút thẳng vào miệng cho Lâm Tâm Di luôn.
Tôi hai đứa ngồi cạnh nhau, vai của Lâm Tâm Di đã rộng hơn hẳn Ngô Tuấn Vũ, trông cao lớn và chững chạc hơn nhiều.
Nhưng tôi lại nhớ đến bối cảnh của cuốn tiểu thuyết này… và chỉ biết thở dài.
Thôi thì cũng chẳng sao, bây giờ mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát, quan hệ giữa hai đứa rõ ràng là đã tiến triển, qua gần như hoàn hảo.
Nam Cung Tư Uyển
Chỉ cần giữ như , thì bị “ngược” một chút cũng còn chịu .
Dù gì thì… Ngô Tuấn Vũ cũng quá yếu đuối, cần chiều chuộng thêm một chút.
Bạn thấy sao?