Xuyên Vào Truyện Boylove [...] – Chương 9

9.

12.

Từ sau khi Lâm Tâm Di bị thương ở tay, nó bỗng trở nên… “trà xanh” một cách kỳ lạ.

Trước đây, nó chỉ nũng nịu với tôi khi cần xin tiền tiêu vặt. Nhưng lúc đó, với cặp mắt đầy “bộ lọc chị ”, tôi chỉ thấy một thằng bé mũm mĩm lanh lợi, dễ thương.

Còn bây giờ? Nhìn lại mới thấy bản chất trà xanh lộ rõ mồn một.

Ngô Tuấn Vũ thì vẫn cảm thất thường như cũ. Hễ giận là im như tượng đá. Nhưng giờ Tâm Di có “bảo bối”: mỗi khi hai người chiến tranh lạnh, nó sẽ giả vờ nhấc vật nặng, sau đó thở hắt ra một tiếng “hự” đầy kịch tính.

Ngô Tuấn Vũ chẳng bao giờ chịu đựng cảnh đó, luôn cuống cuồng chạy tới kiểm tra. Rồi Tâm Di sẽ tranh thủ ôm lấy cậu ấy, lời ngọt ngào, dỗ dành như thể mình vô tội tuyệt đối.

Chiêu này xưa lắm rồi mà vẫn còn tác dụng đúng là tuyệt chiêu lâu năm để trị Ngô Tuấn Vũ.

Thời gian trôi vèo vèo, hai đứa cũng đã thành học sinh lớp 12.

Một đêm nọ, Tâm Di chủ ngồi xuống chuyện với tôi.

Trong kỳ nghỉ hè vừa rồi, hai đứa nó học bơi cùng nhau. Tâm Di đen nhẻm như bánh mì cháy, còn Ngô Tuấn Vũ dù cũng bị cháy nắng nhanh chóng trắng lại như thường.

Tôi ngẩng lên , bỗng thấy Tâm Di đã cao hơn mình rồi.

Thế là tôi hỏi:

“Cao bao nhiêu rồi?”

“Tuần trước đo ở phòng gym là 1m85.”

“Còn Ngô Tuấn Vũ?”

“180.”

Nam Cung Tư Uyển

Tôi mỉm mãn nguyện, giơ tay ấn đầu nó xuống, xoa loạn:

“Tốt lắm!”

Nó vùng vẫy, lẩm bẩm như mèo: “Chị ơi…”

Tôi buông tay ra, đi thẳng vào trọng tâm:

“Nào, đi, định xin chị chuyện gì?”

Nghe , nó hơi ngượng, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ôm gối suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng hỏi:

“Chị ơi… chị nghĩ khi nào thì em nên tỏ với cậu ấy?”

Tôi đảo mắt:

“Giờ lớp 12 rồi, lo học đi, chuyện đó gác lại.”

“Vì sao chứ?”

“Vì còn thi đại học! Chuyện đương lúc này chỉ tổ phân tâm.”

“Nhưng có mâu thuẫn đâu!”

…Tôi nghẹn họng.

Lại bị thằng nhỏ này câm nín.

[ – .]

Tôi vỗ n.g.ự.c thầm nhủ: tôi là phụ huynh thế hệ mới, tôi không thể đánh con mình !

Tôi rất hiểu Lâm Tâm Di. Nó không phải kiểu người gan dạ, mạnh mẽ. Nhưng một khi đã gặp Ngô Tuấn Vũ, tất cả sự nhút nhát đó đều tan biến. Nó trở nên kiên cường đến đáng sợ, như một con sói con bảo vệ lãnh thổ. Một khi đã quyết định, sẽ theo tới cùng.

Tôi từng nghĩ, là cốt truyện của tiểu thuyết đã định sẵn. Nhưng bây giờ, tất cả đã lệch khỏi quỹ đạo. Trước mắt tôi không còn là nhân vật nữa mà là hai con người sống , chân thật, rõ ràng đang viết lại câu chuyện của riêng họ.

Tôi bèn hỏi:

“Tiểu Di, em thích cậu ấy đến sao?”

“Vâng!”

“Em thích điều gì ở cậu ấy?”

Cậu ta gãi đầu, tai đỏ lựng:

“Cậu ấy đẹp trai… và dựa dẫm vào em.”

Ừm. Đúng kiểu lý do của người bình thường.

“Vậy nếu một ngày nào đó, cậu ấy khiến em tổn thương nặng nề, em còn thích nữa không?”

“Đương nhiên là còn!”

“Đừng vội trả lời, nghĩ kỹ rồi hãy .”

“Không cần phải nghĩ. Dù có c.h.ế.t em cũng cam lòng.”

Tôi ngẩn người.

Nó ấy thêm:

“Em biết chị luôn lo em sẽ bị tổn thương. Nhưng con người mà, sao sống mà không đau? Ngay cả người giàu nhất cũng có thể bị bong gân mắt cá chân khi đi xuống cầu thang.”

Tôi nhạt: “Ừ thì… Nhưng nếu có thể tránh, sống bình yên thì vẫn tốt hơn chứ?”

“Có thể là . Nhưng em không biết điều đó có tốt hơn không. Em chỉ biết hiện tại chính là tốt nhất.”

“Em muốn ở bên cậu ấy!”

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, ánh mắt của nó sáng đến mức tôi phải quay đi nóng rực và quyết liệt như ánh lửa.

Một vấn đề khiến bao người trăn trở, mà nó có thể trả lời dứt khoát đến .

Tôi thầm nghĩ, có phải đây là giai đoạn “bảo vệ người mới” của tuổi trẻ không?

Tôi hy vọng nó sẽ giữ ngọn lửa ấy thật lâu, dũng cảm mà chạy về phía người mình , không bị thế giới ngoài kia chùn bước.

Tôi đặt tay lên vai nó, nhẹ nhàng :

“Em trưởng thành thật rồi…”

“Còn chuyện tỏ … thì tùy vào thời điểm. Hãy lựa đúng lúc, đừng vội vàng…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...