Cuối cùng, bà ta tự tay phóng hỏa thiêu rụi biệt thự nhà họ Hứa, kéo theo tất cả cùng xuống địa ngục.
Kết thúc thì đúng là hả dạ thật.
Nhưng…Nữ chính vẫn c.h.ế.t rồi.
Dù có tận mắt thấy từng người từng người đau đớn, hối hận vì những gì họ đã với , thì rốt cuộc, còn có ích gì nữa?
Người đã chết… không thể sống lại.
Công lý đến muộn cũng chẳng có ý nghĩa.
Người chết… thì như đèn tắt.
Một khi đã c.h.ế.t rồi, thì mọi thứ đều trở thành con số không.
Hôm tòa mở phiên xử, tôi cũng có mặt.
Tôi đã tận mắt chứng kiến Dương Cầm thua kiện, và càng tận mắt thấy rõ toàn bộ tài sản nhà họ Hứa, từ lâu đã bị Hứa Minh Viễn lặng lẽ chuyển đi sạch sẽ.
Bà ta chẳng chia một xu.
Bà ấy hoàn toàn không toan tính gì, trong đầu chỉ toàn là tư tưởng “nữ đức”, ngay cả khi chồng ngoại cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, luôn tận tâm tận lực một người vợ hiền thục, rộng lượng.
Thế , bà lại không ngờ có một ngày chính mình lại bị ly hôn.
Ra khỏi tòa án, Dương Cầm hoàn toàn mất kiểm soát, lao thẳng về phía Hứa Minh Viễn, vừa gào khóc vừa hét lên điên dại:
“Hứa Minh Viễn, sao có thể đối xử với tôi như thế?!
Anh ra ngoài tìm đàn bà, tôi chưa bao giờ phản đối!
Tôi thậm chí còn xem đứa con có với người khác như con ruột của mình!
Tôi đã gì sai? Tôi còn thiếu sót gì với ?!
Vì sao nhất định phải ly hôn với tôi?!!”
Tôi cảm thấy cả thế giới của bà ấy như sụp đổ.
Trên gương mặt bà viết đầy hai chữ “tuyệt vọng”.
Còn Hứa Minh Viễn thì không lời thừa.
Ông ta rõ ràng: “Đúng , em không có lỗi gì với tôi cả, là tôi có lỗi với em. Nhưng con trai tôi phải có danh phận chính đáng!”
Đoạn này cơ bản không khác gì nguyên văn.
Chỉ là hiện tại, con trai của Hứa Minh Viễn vẫn chưa chào đời, trong khi ở nguyên tác, đứa trẻ ấy đã một tuổi rồi.
Gần như trạc tuổi với con của Hứa Tâm Nghiên.
Nếu không phải Dương Cầm bị đả kích quá mạnh mà phát điên, thì đúng là cả nhà bọn họ đã giẫm lên xác nữ chính để tiến tới một cái kết viên mãn ấm êm thật rồi.
“Em có thể, em nhất định sẽ đối xử với đứa bé như con ruột của mình, chỉ cần đừng ly hôn với em, bảo em gì cũng !” Dương Cầm hèn mọn đến mức rơi vào bụi đất.
Nhưng Hứa Minh Viễn chỉ muốn hất bà ta ra.
Trong mắt ông ta giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Một người đàn ông đã ngoại trong thời gian dài, thì còn có thể dành bao nhiêu cảm thật sự cho người vợ cả của mình đây?
Dương Cầm lại thấy Hứa Tâm Nghiên, như thể nắm cọng rơm cứu mạng, liền khẩn cầu:
“Nghiên Nghiên! Nghiên Nghiên, con đứng về phía mẹ đúng không? Con giúp mẹ xin ba con đi, xin ông ấy đừng ly hôn với mẹ. Mẹ đã đối xử với con tốt thế nào, sau này cũng sẽ đối xử tốt với em trai con mà!”
[ – .]
“Con mau với ba đi, con đi mà!”
Dương Cầm đã có chút phát điên rồi, dù sao thì, trước kia bà ta từng thề thốt chắc nịch rằng sẽ khiến con riêng của “tiểu tam” coi mình như mẹ ruột.
Bà ta từng kiêu ngạo tuyên bố:
“Chỉ cần tôi còn sống, đám phụ nữ bên ngoài mãi mãi chỉ là thiếp!”
Lời lẽ kiểu đó, người bình thường nghe xong chỉ cho qua như một trò .
Nhưng bà ta lại nghiêm túc thực hiện từng chút một bằng chính hành của mình.
Kết quả, bà ta đã thật sự biến mình thành trò cho thiên hạ.
Hứa Tâm Nghiên thì không đến mức vô như cha mình, dù sao cũng có nhiều ánh mắt đang dõi theo, còn phải diễn vai người tốt thêm một lúc.
Hứa Tâm Nghiên nhẹ nhàng đỡ lấy Dương Cầm, giọng dịu dàng như nước:
“Mẹ, mẹ đừng kích …
Con biết, mẹ luôn thương con mà. Con cũng không muốn ba mẹ ly hôn…
Nhưng mà… ba đã quyết rồi, chúng ta không thể ép ông ấy…”
Nam Cung Tư Uyển
Một lời “không thể ép”, vừa khéo khiến Dương Cầm như bị ai vả cho một cái nảy lửa vào mặt.
Bà ta run rẩy lùi lại, ánh mắt tràn đầy hoảng hốt và tổn thương:
“Ngay cả… con cũng muốn bỏ rơi mẹ sao?”
Hứa Tâm Nghiên không trả lời ngay, chỉ mím môi, cúi đầu như đang cố nén . Nhưng tôi biết trong lòng ta chẳng có chút rung thật sự nào cả.
Người như Hứa Tâm Nghiên, từng ánh mắt, từng cái nhíu mày, đều tính toán kỹ lưỡng. Cô ta đang diễn. Diễn cho mọi người xung quanh xem.
Và đúng như tôi đoán khán giả ở xung quanh bắt đầu xì xào. Có người thương cảm, có người chỉ trích. Nhưng tất cả đều Dương Cầm bằng ánh mắt của kẻ thua cuộc: hoặc khinh bỉ, hoặc thương chứ không một ai còn tôn trọng.
Tôi đứng đó, quan sát toàn bộ màn kịch vở này, không xen vào, không can thiệp.
Vì tôi biết, đây chỉ là khúc dạo đầu cho một chuỗi những gì mà họ phải trả giá.
Họ nợ tôi. Nợ con tôi.
Và giờ, tôi không cần ra tay chính họ sẽ tự xé nát nhau bằng sự giả dối, toan tính và ích kỷ của mình.
Bạn thấy sao?