Xuyên Vào Truyện Ngược, [...] – Chương 11

Chương 11

18.

Mọi người đều đang dần dần đi vào quỹ đạo.

Trừ Hướng Quân Như.

Gần đây ấy lại lên cơn cuồng .

Nhất quyết vứt hết quần áo trong tủ, rồi đối chiếu từng cái một với cách phối đồ của tôi.

Thậm chí còn định đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Cô ấy thuộc tuýp tiểu thư ngọt ngào, lại nhất quyết muốn phẫu thuật thành kiểu lạnh lùng mảnh mai.

Trong nhà không ai cản ấy.

Tôi bóp cằm ấy, trái phải, khẽ một tiếng.

“Gọt xương, cắt mí, nâng mũi, tiêm chích. Hay là hết một lượt những gì có thể đi, dù sao thì cũng không hài lòng với bản thân.”

“Phẫu thuật thành công thì không sao, hắn có thể thêm vài lần, sau đó giây tiếp theo lại thích một kiểu khác.”

“Phẫu thuật thất bại thì không biết lúc ấy sẽ ra sao, chứ còn với hắn thì chẳng ảnh hưởng chút nào cả, biết đâu còn vui vì không đi phiền hắn nữa.”

Sắc mặt ấy càng lúc càng cứng đờ.

Tôi tiếp tục :

“Quần áo của cũng đừng vứt, chúng ta đổi tủ đồ cho tiện luôn.”

“Tôi thích quần áo của lâu lắm rồi, vừa đắt vừa đẹp, đâu như của tôi, nhạt nhẽo vô vị.”

Cô ấy lấy hai tay bịt tai, điên cuồng lắc đầu.

Tôi nắm chặt cổ tay ấy, dùng lực ném ấy lên giường.

“Tôi thấy không phải cần phẫu thuật thẩm mỹ, mà là cần đi chữa não!”

Chỉ vì một người đàn ông không thích mình, mà tự xem nhẹ bản thân đến mức này.

Cô ấy gào lên trong suy sụp, thậm chí có chút kích .

“Anh ấy không thích tôi, ấy tôi không đẹp, tôi muốn trở thành kiểu người ấy thích có sai sao? Cô không người để , sẽ không hiểu cảm giác này đâu!”

Thấy ấy phát điên, tôi bưng một chậu nước lạnh đến, trực tiếp hắt vào.

Cô ấy ngây người ra với vẻ mặt vô cảm, sau đó ôm đầu gối co ro trên giường, đầu cúi gằm.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

“Tại sao lại phải dùng việc để đo lường giá trị và vẻ đẹp của bản thân?

Cô không nhận hồi đáp từ hắn, chỉ có thể lên rằng hắn không phải là câu trả lời của , điều này không có nghĩa là đáp án không đạt cầu.

Cô có thể phẫu thuật thẩm mỹ vì bản thân thích, không phải vì người đàn ông đấy thích.

Cô không phải vật phụ thuộc của Lận Quan Kỳ, chính là chính , trên đời này sẽ không có người thứ hai như .”

Tôi tiến lên, luồn tay qua chân ấy, bế kiểu công chúa đưa ra ban công.

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng như vàng vụn rải khắp, giữa những áng mây trôi, là ráng chiều rực rỡ tuôn ra, lấp lánh lung linh.

“Đẹp không?”

[ – .]

“Nhưng chụp ảnh lại không thể hiện đến một phần ba vẻ đẹp của nó.”

“Nhưng biết đó là vấn đề của ống kính, không phải vấn đề của nó.”

“Người khác ra những lời tồi tệ, đó là vấn đề của hắn, không phải của .”

“Trong mắt tôi, cũng rực rỡ như ánh chiều tà .”

“Con ai cũng có vẻ đẹp riêng, không có cái gọi là vẻ ngoài nên có.”

“Cô có thể “cà khịa” gu của một , đừng vì thế mà phủ nhận toàn bộ con người ấy, càng đừng tấn công về ngoại hình.”

“Với lại, tôi cũng có người mình . Tình của ấy cho tôi biết bản thân tốt đẹp đến nhường nào. Yêu một người, không chỉ vì con người ấy, mà còn vì chính con người khi ở bên ấy.”

19.

Nếu quá cố chấp với một người đàn ông, thì chắc chắn bản thân đã có vấn đề.

Vấn đề của Hướng Quân Như là do gặp đàn ông còn chưa đủ nhiều.

Thế là tôi dẫn Hướng Quân Như đã “chỉnh đốn”, đến “ ăn chơi” nổi tiếng Giang Thành, Phong Nguyệt Lâu.

Tên gọi khác, quán bar trai bao.

Vung tay một cái: “Gọi hết mấy cậu đẹp trai nhất ở đây đến đây.”

Thế là nào là tiểu bạch cẩu ngây thơ, sói lớn cấm dục, đàn ông trưởng thành “phúc hắc”, em trai kém tuổi.

Lãng mạn, hài hước, ấm áp, lạnh lùng… đủ cả.

Biết hát biết nhảy còn biết lắc hông.

Vây quanh lấy hai chúng tôi.

Mắt Hướng Quân Như thẳng đờ ra.

Chơi vui đến quên cả đường về, thậm chí còn tự học thành tài. Kêu một đẹp trai đút rượu, một đẹp trai khác đút nho cho ấy. Hứng chí lên, rượu cứ thế nốc ào ào, tôi cản còn không kịp.

Khi tôi đỡ ấy đang say mèm đi tính tiền.

Ông chủ dịu dàng.

“Các gọi đều là ‘đầu bảng’ bên tôi, tính tiền theo giờ, một người một giờ năm mươi vạn tệ.

Tổng cộng tám trăm vạn tệ, các muốn thanh toán bằng thẻ hay sao ạ?”

???

Bao nhiêu?

Tám trăm vạn tệ?

Bây giờ toàn thân tôi cộng lại chưa đến một vạn tệ, số tiền kiếm từ Tổng tài bá đạo trước đó tôi đã cho hết nhân viên phục vụ rồi.

Tôi không thay đổi sắc mặt, thọc thọc vào người trong lòng.

Ra hiệu ấy trả tiền.

Tôi trả không nổi, ấy chắc chắn trả .

Kết quả ấy “shoạt” một tiếng khóc oà lên: “Tôi gì có nhiều tiền thế, tiền tiêu vặt của tôi sớm đã bị mẹ cắt hết rồi!”

“…”

“…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...