“Xin lỗi Lý, đơn báo án của không thể thụ lý.”
Họ lấy lý do “mối quan hệ cảm” và “không hét cầu cứu lớn tiếng”, cầu tôi rút đơn báo án.
Tôi muốn tìm trưởng đồn của họ.
Họ thẳng với tôi.
“Biết điều thì chấp nhận đi, tìm ai cũng vô ích thôi, dù gì thì cũng đâu có bị thương thật sự.”
Hiển nhiên cuộc điện thoại này là của ai gọi đến, không cần cũng biết.
Trước đây đọc truyện thấy nam chính quyền lực ngập trời không có cảm giác gì, bây giờ thân mình ở trong đó mới thấy ghê tởm đến mức nào.
Tài liệu tôi mang đến cũng bị giữ lại.
Tôi im lặng bước ra khỏi cửa, ánh mắt mọi người như thật, hệt như đang một kẻ đáng thương không biết điều.
Chiếc áo khoác còn hơi ấm trùm lên người tôi, che đi vẻ thảm rách nát.
Tôi quay người lại.
Là một nữ cảnh sát thực tập, trên mặt vẫn còn vẻ chính trực non nớt. Lúc tôi vừa vào đồn cảnh sát, chính ấy đã rót cho tôi một cốc nước ấm, an ủi tôi đừng sợ hãi.
Lúc này ấy an ủi ôm lấy tôi, trong mắt ánh lên vẻ kiên nghị và lòng tin khó tả. Cô ấy chắc nịch bên tai tôi: “Sống tốt vào, tài liệu tôi sẽ giữ giúp , sẽ có ngày đó thôi.”
Tôi nhếch môi, kéo nhẹ chiếc áo khoác trượt xuống. Mỉm : “Cảm ơn.”
Đầu óc hỗn loạn dần tỉnh táo hơn.
Bước ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài đậu một chiếc Bugatti màu đen.
Hai bên đứng hai bảo vệ mặc đồ đen.
Tôi rất khôn ngoan bước lên xe.
Dòng điện trên người dần biến mất, để lại một lưng mồ hôi lạnh.
2.
Xe dừng tại một trang viên sang trọng.
Đã lâu đời vẫn giữ phong cách quý tộc.
Sảnh chính cực kỳ xa hoa, đèn trang trí phức tạp treo trên tường, sàn nhà trải thảm dệt tay thêu chỉ vàng.
Ở cuối sảnh, người đàn ông ngồi trên ghế, một chân gác lên gối.
Lông mày sâu, đường nét góc cạnh sắc sảo, vành tai đeo khuyên tai kim cương đen vàng, cả người toát lên khí chất lạnh lùng kiêu ngạo và tà mị.
Trông như tượng điêu khắc, bộ dạng thì tử tế.
Hắn bước đến trước mặt tôi, xuống với vẻ bề trên, giọng trầm khàn đầy từ tính.
“Dám báo cảnh sát à? Cô là người đầu tiên đấy.”
Tôi vò vò tai, cái giọng đáng ghét ghê.
“Nghe sắp đính hôn rồi?”
“Biết rồi còn hỏi? Đúng là thừa hơi vạch quần.”
Hắn nghẹn lại, khẽ mở môi mỏng.
“Chia tay đi, theo tôi, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, số tiền trên chi phiếu tùy điền.”
“Nếu tôi không chia tay thì sao?”
Thần sắc hắn lạnh đi, khóe môi treo lên một nụ như có như không.
“Cô nghĩ nếu người đó thấy rên rỉ dưới thân tôi, ta còn muốn nữa không? Thứ mùi vị ta còn chưa nếm qua, tôi lại thấy rất tuyệt. Cô cũng không muốn bị cả Giang Thành thấy nhỉ?”
[ – .]
Theo cốt truyện, lúc này tôi lẽ ra phải vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, tức đến mức nước mắt giàn giụa, đúng kế của tên chó má ấy.
Chết tiệt.
Nắm đ.ấ.m siết chặt không thể giữ lại nữa, tôi vung tay phải, giáng một đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c hắn, rồi dùng hết sức đạp thật nhanh hai cái liên tiếp.
Hắn ngã sõng soài xuống đất, mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Tôi đây không phải loại kẻ dễ bắt nạt cam chịu đâu nhé.
Trước khi xuyên sách, chị đây là truyền nhân võ quán đấy.
Giọng máy móc vốn dĩ luôn ổn định của hệ thống lúc này hơi run rẩy:
【Ký chủ, … , nghiêm cấm đánh đập nam chính!】
Dòng điện quen thuộc chạy khắp người, cảm giác đau càng rõ rệt.
Tôi mỉa mai: “Ồ, con ch.ó bảo vệ chủ à?”.
Hệ thống im lặng.
Tôi vừa định tiến lên đánh tiếp.
Cơn đau trên người tăng thêm ba phần.
Là kiểu đau tê buốt tận xương tủy, tay chân tê cứng đến mức không còn sức.
Tôi chửi mấy câu, cắn mạnh vào lưỡi, đến khi chảy máu, cơ thể mới miễn cưỡng kiểm soát .
Lận Quan Kỳ vật vã định đứng dậy, tôi nhào tới vồ lấy hắn.
Ghì chặt cổ hắn.
Chuyên nhắm vào mặt mà tát.
Thân thể tôi đau bao nhiêu, ra tay tát nặng bấy nhiêu.
May là gã tổng tài bá đạo quá tự tin, trước khi chuyện đã cho tất cả người hầu ra ngoài.
Tôi vừa đánh vừa chửi.
“Thằng chó cưỡng h.i.ế.p c.h.ế.t tiệt này còn dám mấy lời này à, đúng là vô liêm sỉ đến mức không thể tưởng tượng ? Không biết ngậm mồm lại người tử tế đi còn lượn lờ đến trước mặt bà đây, cái thứ gì không biết.”
Chát chát thêm hai cái tát nữa.
“Bà cho mày quay lén đấy à, bà cho mày tung lên mạng đấy à!
“Đánh mày bà còn thấy ghê tởm, mày có hèn hạ không chứ!
“Cái đồ cả đời không ngóc đầu lên nổi!”
Mặt gã tổng tài bá đạo sưng phù như đầu heo.
Hắn nheo đôi mắt sưng húp chỉ còn một đường chỉ, tự cho là đang lộ ra sát khí, thực ra trông như thằng hề.
“Cô kia, gan to thật đấy, có tin tôi sẽ…”
Tôi đ.ấ.m một phát vào sống mũi hắn, hắn ngậm miệng lại.
Nghĩ gì đó, tôi dịu giọng, hỏi:
“Tôi Lý Thư Đồng và Lận Quan Kỳ có phải là nhân không?”
Hắn không gì.
Tôi giả vờ giơ nắm đ.ấ.m lên.
Hắn uất ức lắc đầu.
Tôi không nương tay, không chút khách khí vươn tay tát một cái.
Bạn thấy sao?