Xuyên Vào Truyện Ngược, [...] – Chương 5

Chương 5

Tôi không nhanh không chậm uống thêm ngụm canh nữa.

“Thứ không cần dựa vào đâu mà cho rằng còn thuộc về ? Lỡ rồi là lỡ!”

Trong truyện, nữ phụ đã đưa canh, đưa cơm cho hắn vô số lần.

Kết quả cuối cùng không có ngoại lệ nào là không vào thùng rác.

Rõ ràng hắn có thể thẳng là không ăn, sau này đừng đưa nữa, lại cố chọn một người câm, đặt một tấm chân người ta dâng lên dưới chân giày vò, để thỏa mãn cái tâm lý biến thái của mình.

Ồ.

Hắn còn có tính thích ngược đãi nghiêm trọng, thích nhất là người khác vứt bỏ tôn nghiêm, khóc lóc van xin hắn, coi hắn là hy vọng duy nhất trong bóng tối.

Rồi sau đó giẫm nát nó ngay trước mặt, thưởng thức sự tuyệt vọng trong đáy mắt họ.

Ngay cả nữ chính mà hắn sâu đậm cũng không ngoại lệ.

Hắn có thể trơ mắt nữ chính vùng vẫy trong hồ cá sấu, một bên ung dung thưởng thức rượu vang đỏ trên bờ.

Hắn vừa mới gọi “bảo bối” ở giây trước, giây sau đã có thể ném “bảo bối” cho mười mấy thằng đàn ông giày vò, còn mình đứng đó cầm máy ảnh chụp.

Hắn có thể miệng , một mặt trói nữ chính vào ghế, bắt ấy hắn ngủ với những người phụ nữ khác như thế nào.

Hắn thậm chí còn có thể hôn ấy đầy cảm, rồi bắt ấy người đàn ông ấy say đắm c.h.ế.t thảm ra sao.

Thật nực .

Cái thứ tổn thương lấy danh nghĩa đó, lại có thể tẩy trắng.

Rõ ràng người sai là hắn, cuối cùng còn bị hắn cắn ngược lại.

Hắn , nếu tôi ngoan một chút, tất cả những điều này sẽ không xảy ra.

Bởi vì chỉ khi biến nạn nhân trở nên không trong sạch, kẻ mới có thể trốn tránh toàn bộ trách nhiệm.

Thế là nữ chính từ đó bị đeo lên cái gông cùm “không ngoan”, phải gánh chịu hậu quả cho mọi bất hạnh.

Cái kết viên mãn cuối cùng, thật là mỉa mai sao.

Ngay lập tức tôi cảm thấy bát canh gà trong tay cũng trở nên vô vị.

Có những người sinh ra đã định không thể tha thứ .

7.

Mười hai giờ đêm.

Tiếng thùng thùng từ phòng bên cạnh, tôi ù tai.

Tôi không hai lời, một cước đá văng cửa phòng tên tổng tài bá đạo.

Người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế đập tường.

Thấy tôi đi vào, ánh mắt hắn lóe lên.

Tôi vừa định giơ tay đánh hắn, ánh mắt liếc qua vô thấy khóe môi hắn nhếch lên.

Không đúng.

Sao hắn lại có vẻ rất mong chờ thế nhỉ.

Trong truyện chỉ lướt qua vài dòng về tuổi thơ bi thảm của tên tổng tài bá đạo, chỉ hắn có một người cha biến thái không kém, và có thói quen bạo hành gia đình.

Từ nhỏ, trên người hắn đã đầy vết thương.

Trong chớp nhoáng suy nghĩ.

Nhớ lại mỗi lần đánh hắn trước đây, hắn luôn lộ ra vẻ hưng phấn quỷ dị, dù che giấu rất tốt.

Tôi có một suy đoán táo bạo.

Nhịn cơn đau do bị điện giật, tôi mạnh mẽ tát hắn một cái.

Người đàn ông khẽ rên lên.

[ – .]

Đáy mắt dâng trào vẻ mơ màng.

Ồ hô.

Tuy rất khó tin, không thể không thừa nhận.

Xem ra tôi đã mở khóa thuộc tính ẩn của tên tổng tài bá đạo…hắn có khuynh hướng khổ dâm nghiêm trọng.

Và loại hành vi bạo lực này có thể giảm bớt chứng mất ngủ của hắn.

Những thói tật mà một tổng tài bá đạo nên có hắn đều có, những tật không nên có hắn cũng có.

Hèn gì bị đánh chưa bao giờ đánh trả, cũng không tức giận.

Hóa ra là thích thú trong đó à.

Cái thằng khốn ranh mãnh này.

Tôi khoanh tay, nhếch môi.

“Mất ngủ đúng không? Muốn tôi đánh đúng không? Nhịn khó chịu lắm nhỉ, dù sao thì mỗi lần bị đánh đều rất đã.”

Tâm tư bị vạch trần, sắc mặt người đàn ông lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

“Nhưng mà, tôi dựa vào đâu mà phải thỏa mãn ?”

Nhìn vẻ mặt dần cứng đờ của hắn.

Tôi chậm rãi bổ sung:

“Đây là việc tốn sức đấy, không thể không công .”

Tổng tài bá đạo không hổ là tổng tài bá đạo, hiểu ra ý ngoài lời chỉ trong một giây.

“Cô muốn bao nhiêu?”

Tôi giơ năm ngón tay.

“Mỗi lần năm…”

“Năm vạn? Được.”

Tôi lặng lẽ nuốt lời xuống.

Thật ra tôi định năm nghìn thôi.

“Ký hợp đồng lao , thuế tự đóng.”

Có hợp đồng, vừa có tiền, lại không bị điện giật.

Dù sao tôi cũng chỉ là đang đi thôi mà.

“Được.”

Tổng tài bá đạo lập tức lấy điện thoại ra gọi cho thư ký, bảo ta trong vòng nửa tiếng mang một bản hợp đồng đến theo cầu.

Không hổ là thư ký đẳng cấp.

Chưa đầy hai mươi phút, đã xuất hiện trong phòng bệnh với dáng vẻ “vũ trang đầy đủ”.

Người đàn ông thân hình cao ráo, đeo kính gọng vàng, cả người trông lạnh lùng thờ ơ.

Quý Văn Lễ, trợ thủ đắc lực nhất của tên tổng tài bá đạo.

Năng lực xuất sắc, thân thế bi thảm.

Trông thì lạnh lùng cấm dục, thật ra lại bụng dạ khó lường, thù dai.

Anh ta thầm nữ phụ Hướng Quân Như.

Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô , Hướng Quân Như lại si Lận Quan Kỳ.

Trong truyện miêu tả, lần gần nhất ta ở gần người trong lòng có lẽ là lúc thu xác cho ta.

Ừm, thảm thật.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...