Xuyên Vào Truyện Ngược, [...] – Chương 6

Chương 6

Thư ký Quý: “Hai vị còn gì muốn bổ sung không ạ?”

Tôi: “Tiền công phải trả theo lần.”

Tổng tài bá đạo: “Mua cho tôi một khoản bảo hiểm.”

Ký xong hợp đồng.

Tôi siết chặt nắm , háo hức muốn thử.

Tổng tài bá đạo biến sắc:

“Thư ký Quý, bổ sung thêm một điều, nếu ta đánh c.h.ế.t tôi thì trừ hết tiền công.”

“…”

“…”

8.

Sau khi mất đi sự hạn chế của hệ thống.

Ưu điểm là đánh rất đã.

Nhược điểm là không kiểm soát mức độ.

Nửa tháng trôi qua, việc tên tổng tài bá đạo bị đánh ngất xỉu là chuyện thường.

Ngay cả ICU cũng vào mấy lần.

Ông viện trưởng già từng tìm riêng tôi.

Ánh mắt phức tạp, năng đầy thâm ý.

“Cô , người trẻ tuổi hai người đương với nhau, chơi thì chơi, ý giới hạn nhé. Đừng chơi sếp của tôi bay màu luôn đấy, tuổi sắp nghỉ hưu như tôi khó tìm việc lắm.”

“…”

Nói ra có khi ông không tin, hắn cũng là sếp của tôi đấy.

Trưa hôm đó, tên tổng tài bá đạo muốn ngủ trưa.

Thế là tôi tung ra ‘Giáng Long Thập Bát Chưởng’ và ‘Lốc Xoáy Tam Liên Đả’ mới sáng tạo.

Đánh cho hắn mất hết phong độ, oai oái.

Bỗng nghe thấy tiếng hít hà từ phía sau truyền đến.

Tôi quay đầu .

Hướng Quân Như đang đứng ở cửa, xách cặp lồng giữ nhiệt, mắt đầy kinh hãi.

Ối, quên đóng cửa rồi.

Tầm mắt chạm nhau, ta theo bản năng lùi lại hai bước.

“Cô, đánh ấy rồi thì không đánh tôi nữa.”

Tôi cố ý dọa ta:

“Không sao, tiện tay thôi.”

Mắt hạnh của ta khẽ , nuốt nước bọt, cứng giọng :

“Tôi biết canh đều là uống hết, nếu đánh tôi, sau này tôi không mang canh qua nữa.”

Thế thì không .

Người cuồng có tiền không dễ tìm đâu, bát canh đó ngon và bổ đến mức khỏi phải .

Cho tên tổng tài bá đạo uống quá lãng phí.

Nên để tôi xơi hết mới chuẩn bài.

Tôi khuất phục:

“Ngày mai đổi loại khác đi, uống canh gà mãi cũng hơi ngán.”

Cô ta nghĩ một lúc, dò hỏi:

“Canh sườn nhân sâm kỷ tử không? Két sắt nhà tôi có mấy củ sâm núi trăm năm đấy.”

Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt, một tiếng “Được”.

Sau khi ta đi.

Cằm tên tổng tài bá đạo khẽ nhếch lên, môi mỏng cong nhẹ:

“Em thích ăn nhân sâm à?”

“Loại đồ không đáng tiền đó tôi có rất nhiều.”

“Em van xin tôi, tôi sẽ cho hết.”

[ – .]

Lời vừa dứt, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Mẹ kiếp, ghét nhất cái loại màu.

Tôi siết chặt nắm .

Cười giả lả: “Anh van xin tôi ra tay nhẹ trước cái đã.”

Ngày hôm đó, cả bệnh viện đều đồn viện trưởng sắp nghỉ hưu sớm rồi.

9.

Nắm điểm yếu lớn nhất của một người là có thể khống chế hắn.

Mà cách tốt nhất để khống chế một người là bắt đầu từ tinh thần.

Bây giờ điểm yếu của tên tổng tài bá đạo đang rành rành bày trước mắt tôi.

Hắn không chỉ phải trả tiền tôi đánh hắn, mà còn phải sắc mặt tôi.

Tôi vui thì đánh hắn.

Tôi không vui thì chẳng thèm để ý.

Một tuần trôi qua.

Hắn mất ngủ đến phát điên.

“Tôi đã trả thù lao rất cao rồi!”

Tôi nghiêng mắt hắn, ngữ khí khinh miệt.

“Sao, không cho đình công à?”

“Anh tưởng đánh là chuyện dễ dàng lắm à? Vừa phải cho sướng, lại không đánh c.h.ế.t , mỗi ngày còn phải cập nhật skill mới, trừ tôi ra, có ai chịu nổi .”

“Ngày nào cũng mệt c.h.ế.t đi .”

Tôi tùy ý dựa vào ghế sofa, ánh mắt hắn từ trên xuống dưới, trong mắt đầy chế giễu.

“Đừng quên, là kẻ cưỡng hiếp, đạo đức của tôi từng phút từng giây đều đang giày vò.”

“Đương nhiên, nếu ngoan một chút, tôi cũng không đến nỗi tức giận như .”

Đôi khi, ánh mắt có thể là vũ khí để khống chế người khác, lời có thể là xiềng xích để nô dịch người khác.

Hắn sững người.

Rồi nhắm mắt lại, giọng mang theo một chút van nài.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi vì điều gì?”

Hắn : “Tôi không nên quản em hút thuốc.”

Tôi rất thích mùi vị nicotin, nó khiến tôi mê mẩn.

Thế nên tôi chưa từng né tránh việc mình hút thuốc.

Việc đầu tiên sau khi nhận lương, chính là mua thuốc lá.

Lần tôi mua thuốc bị Tổng tài bắt gặp tại trận, mặt hắn đen lại như đáy nồi.

Câu đầu tiên hắn là:

“Phụ nữ sao lại hút thuốc?”

Câu thứ hai là:

“Mau bỏ đi, tôi không thích phụ nữ hút thuốc.”

Dựa vào cái gì mà hắn hút , còn tôi thì không?

Rõ ràng hắn có thể hút thuốc không tốt cho sức khỏe, lại cố chọn định nghĩa phụ nữ không hút thuốc.

Trên bao t.h.u.ố.c lá đâu có viết bốn chữ “Chuyên dùng cho nam giới”.

Nhưng “Nữ giới cấm dùng” lại trở thành một điều mặc định.

Định kiến của con người giống như một ngọn núi lớn.

Việc hắn xin lỗi lúc này có phải là thật lòng hay không, tôi chẳng quan tâm.

Mục đích của tôi không phải là dạy dỗ hắn, đó không phải nghĩa vụ của tôi, hắn cũng không xứng.

Điều tôi muốn thấy, là cảnh hắn phải cúi đầu trước định kiến của chính mình.

Tôi lấy bao thuốc ra, dùng đầu ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá.

Hắn hiểu ý cầm chiếc bật lửa bên cạnh lên.

Cúi đầu châm lửa cho tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...