Xuyên Vào Vai Nữ [...] – Chương 1

1

Chương 1:

Tôi xuyên vào vai một nữ phụ hạng mười tám trong tiểu thuyết ngôn tổng giám đốc bá đạo.

Cùng với nữ chính Tô Nhan việc tại một hộp đêm.

Khác biệt là, Tô Nhan kiếm tiền để trả nợ cho ba, mẹ bị bệnh nặng, em trai nhỏ tuổi và gia đình tan nát.

Còn tôi kiếm tiền để trả món nợ lãi cao 88 triệu mà tôi đã mượn để mua đồ xa xỉ.

Mở màn đã là chế độ địa ngục!

Thôi .

Đây là số phận của vật hi sinh, tôi hiểu…

Trong hành lang của hộp đêm.

Tôi xách rượu đi theo sau nữ chính.

Quản lý khuyên nhủ ấy một cách chân thành: “Cô nương của tôi ơi, không cần tiền sao? Phó thiếu mỗi ngày đều tiêu mấy chục triệu, sao không nở một nụ với ấy?”

Nữ chính dừng bước, ngoảnh lại một cách cứng đầu: “Tôi tuy nghèo tôi nghèo có nhân phẩm!”

Hả?

Đây là kiểu nữ chính gì ? Vì nhân phẩm mà bỏ cả tiền sao?

Tôi muốn khuyên ấy.

Câu lăn lộn trong miệng tôi, đột nhiên tôi nhận ra nếu ra thì tôi sẽ giống như một vật hi sinh vô dụng.

Thôi, tôi im miệng .

Thấy ấy như , quản lý đành phải dỗ dành: “Vậy đi gặp mặt một chút chứ?”

Nữ chính miễn cưỡng đồng ý, bước về phía phòng VIP, tôi vội vàng đi theo.

Khi đi ngang qua quản lý.

Ông ta khẽ cảnh cáo tôi: “Khôn khéo một chút, nếu Phó thiếu không vui, sẽ cuốn gói ra khỏi đây!”

Cùng là nữ sinh viên mới vào, các người lại đối xử phân biệt như ?

Đột nhiên hiểu tại sao các vai phụ lại ghét nhân vật nữ chính đến thế.

Lúc này.

Không khí trong phòng VIP sang trọng vô cùng ngột ngạt.

Trên chiếc sofa da đen, chỉ có mình Phó Thời Ngôn ngồi đó trong im lặng.

Ánh đèn mờ ảo, mặc bộ vest cao cấp chỉn chu, gương mặt lạnh lùng, trông chẳng hợp với nơi này chút nào.

Nhân vật nữ chính ngẩng cao đầu đối mặt với .

Tôi đứng phía sau nữ chính, im lặng như gà mắc tóc.

Tôi sợ vị đại thiếu gia này tranh cãi với nữ chính rồi trút giận lên tôi, bởi cuối cùng chỉ là phản diện, số phận đã định phải chịu thua.

Dù nữ chính là con người giúp việc nhà , dù họ lớn lên cùng nhau từ bé, dù xem ấy là cứu rỗi duy nhất…

Anh vẫn phải mà không thể có .

Còn tôi, trên người còn đang gánh món nợ lãi cao 88 triệu, không thể để mất việc…

Một lát sau.

Ánh mắt Phó Thời Ngôn cuối cùng cũng rời khỏi nữ chính, dừng ở người tôi.

Anh khẽ mở môi mỏng: “Cô ra ngoài trước đi.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, thưa thiếu gia!”

Phản diện mà còn lịch sự phết, tôi vừa nghĩ vừa nhanh chóng đặt chai rượu ngoại trị giá hai nghìn tám trăm tám mươi tám tệ xuống định rời đi!

Vừa đến cửa, bỗng nữ chính túm lấy tôi: “Vãn Vãn, cậu không đi đâu hết!”

Nói xong, ta trừng mắt người đàn ông không xa: “Anh có quyền gì bắt ấy rời đi? Người nghèo không có nhân phẩm sao?”

Tôi câm nín.

Bạn ơi, có nghĩ đến nhân phẩm của tôi không?

Nhưng tôi cũng không dám trái ý nữ chính!

Tôi đảo mắt bất lực, khẽ : “Hay là… nhờ ấy tiêu hai nghìn tám trăm tám mươi tám tệ tối nay?”

Nữ chính sững lại: “Có chút tiền mùi là ghê gớm lắm sao? Tôi không thèm!”

“Vậy em thèm cái gì? Thèm thằng con hoang Phó Luật đó à?”

Phó Thời Ngôn nhíu mày, bước tới nắm lấy cổ tay nữ chính.

Nữ chính giật ra, tát một cái vào mặt : “Anh ấy không phải con hoang! Anh ấy cũng là người thừa kế Phó gia như !”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...