Xuyên Vào Vai Nữ [...] – Chương 3

3

Chương 3:

Phó Thời Ngôn khẽ lạnh lùng: “Cô thật sự nghĩ sao?”

Tôi bày ra vẻ mặt thành khẩn: “Tất nhiên rồi, ca ca!”

“Thầm thích tôi?” Anh khẽ lạnh, “Chứng minh cho tôi xem…”

“Nếu diễn xuất thật tâm…” Anh cầm tấm thiệp vừa rồi chưa kịp đưa ra và trao cho tôi, “Một triệu này, của đấy.”

“Thật sao?”

Mắt tôi sáng lên! Đó là một triệu mà!

Điều này khác gì việc một người mẫu nam đỉnh cao đưa tôi một triệu để tôi chơi với ta?

Tôi lao tới.

Nhấc váy ngắn lên, ngồi lên đùi của Phó Thời Ngôn.

Sợ không đủ hài lòng, tôi còn cúi người ôm lấy cổ .

Ừm, có một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.

Không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của .

Lúc này.

Đùi của và làn da của tôi chỉ cách nhau một lớp vải mỏng.

Nghĩ đến việc dưới người tôi chỉ mặc một chiếc váy ngắn ngang mông, tôi có chút bồn chồn cựa quậy.

Cúi người sát vào tai thì thầm: “Ca ca, có biết em đã thầm thích từ lâu rồi không? Anh thích màu đen, ghét…”

Ngày mưa, dị ứng xoài, thích Chu Nhan Nhan nhiều năm trời – ta mù quáng, không thấy ưu điểm của ca ca… Chỉ có tôi, là thực sự xót xa cho ca ca.

Tôi đã rất nhiều về sở thích của ấy mà tác giả thường nhấn mạnh khi viết tiểu thuyết.

Nhưng ấy hoàn toàn không lòng.

Thế là tôi tiến lại gần hơn, thân hình mềm mại ép sát vào n.g.ự.c , biểu lộ vẻ ấm ức của kẻ cầu mà không :

“Ca ca, em đi…”

Hơi thở của tôi gần như chạm vào tai .

Vành tai ửng đỏ lên nhanh chóng.

““Đừng .” Bàn tay thon dài của dừng ở eo tôi, giọng khàn khàn, không đoán tâm trạng: ““Diệp Bất Vãn, đối với ai cũng mềm mỏng cứng rắn như sao?”

Tôi l.i.ế.m môi: “Dĩ nhiên là không…”

Tôi cũng xem mặt mà!

Chưa kể, hưởng miễn phí một người đàn ông đẹp trai, còn tặng kèm một triệu…

Cúi đầu xuống, xương quai xanh trắng nõn của đang ở ngay sát môi tôi, theo nhịp thở của tôi mà ửng lên một chút hồng hào.

Sự cám dỗ trần trụi của nam sắc!

Miệng tôi suýt nữa đã chạm vào đó.

May thay, bị hai ngón tay lạnh lẽo của kẹp lại.

“Diệp Bất Vãn, không chỉ tham tiền, mà còn khá háo sắc…”

Anh kéo tôi khỏi đùi mình, bắt tôi đứng yên một bên.

“Một triệu này, mua thời gian nửa năm của , danh nghĩa của tôi, hợp tác diễn kịch cho ấy xem…”

Cô ấy?

À, nữ chính Chu Nhan Nhan.

Tôi đã mà, phản diện không dễ dàng thay lòng đổi dạ như đâu.

Hóa ra là lợi dụng tôi để khiến nữ chính ghen.

“Có thể chuyển chính thức không?”

Tôi xen vào một câu, liếc tôi một cái:

“Liên lạc.”

Anh ném điện thoại cho tôi:

“Wechat cũng thêm vào…”

Tôi nhập xong rồi trả lại điện thoại cho , ánh mắt lưu luyến và thèm thuồng liếc qua khuôn mặt Phó Thời Ngôn một vòng.

“Sao, tiếc lắm hả?” Phó Thời Ngôn tức đến bật .

“Đương nhiên.” Tôi mạnh dạn phát ngôn.

Chà, suýt nữa tôi đã ăn ngon rồi, ai mà không tiếc chứ!

Anh khẽ lạnh lùng, đứng dậy rời đi, khi mở cửa phòng riêng, quay lại tôi: “Đi theo tôi.”

“Ừ.”

Vừa bước ra ngoài, quản lý vội vã chạy theo, phía sau là Chu Nhan Nhan, nữ chính không mấy vui vẻ.

“Phó thiếu, hôm nay chơi có vui không?”

Phó Thời Ngôn liếc hai người, một tay ôm lấy tôi vào lòng: “Hôm nay nhớ tính hoa hồng cho ấy.”

Nói xong, giả vờ thân mật xoa đầu tôi rồi bước đi nhanh chóng!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...