Xuyên Vào Vai Nữ [...] – Chương 4

4

Chương 4:

Ngay lập tức, Chu Nhan Nhan mặt mày khó coi.

“Phó Thời Ngôn, cố ý đấy à! Anh biết rõ tôi cần tiền mà!”

Để lại cho là bóng lưng của Thời Ngôn không quay đầu lại.

Trước đây, mỗi tháng Phó Thời Ngôn đều đến tiêu tiền, chỉ gọi rượu không uống, chỉ để gửi tiền cho Chu Nhan Nhan,

Đây là chuyện mà mọi người đều ngầm hiểu.

Hôm nay tự mình vỡ quy tắc.

Rõ ràng là rất tức giận.

Chu Nhan Nhan mắt đỏ hoe, ái ngại tôi: “Không sao đâu, Vãn Vãn, ấy chỉ đang giận tôi thôi, bị liên lụy, thật xin lỗi đừng để bụng, những gì ấy đều không phải thật…”

Ồ, hóa ra ta biết à.

Nhưng ta nhận tiền của , lại không muốn cho một nụ , là sao?

Coi như một cái bình dự phòng?

Tôi đột nhiên cảm thấy tức giận, lạnh lùng ngắt lời ta.

“Là thật đấy.”

Tôi .

Chu Nhan Nhan đột nhiên nghe thấy giọng tôi, không tin nổi tôi: “Cái gì?”

Cô ta quá ngạc nhiên, đến cả khuôn mặt cũng hơi méo mó.

“ Tôi chúng tôi đã hôn nhau rồi, thật đến không thể thật hơn, từ hôm nay ấy là trai của tôi và…”

Tôi lấy tấm thẻ ngân hàng ra, “Một triệu, cũng là của tôi rồi.”

“Sao có thể?”

Chu Nhan Nhan lảo đảo, muốn giật lấy thẻ trong tay tôi.

Tôi tránh ta, với quản lý: “Làm ơn thanh toán lương giúp tôi, tôi đã có tổng giám đốc bá đạo rồi, tôi không nữa!”

một triệu trời cho.

Cuối cùng tôi cũng không phải vất vả đi nữa, tập trung hết vào việc học.

Nhưng suốt một tuần liền, Phó Thời Ngôn, vị kim chủ của tôi, không hề liên lạc.

Tôi cầm điện thoại lướt xem tin nhắn của trên WeChat mãi.

Thôi kệ.

Có lẽ sau lần kích thích trước đó, hai người họ lại dây dưa với nhau, không cần đến tôi nữa rồi…

Tôi thở dài, vừa định cất điện thoại đi.

Tài khoản với avatar màu đen gửi đến một tin nhắn: “Xuống lầu đi.”

Nhìn thấy tin nhắn này, tôi thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì nhận một triệu của người ta mà không gì, trong lòng tôi cũng áy náy.

Tôi nhắn lại: “Đợi chút.”

Tôi chuẩn bị kỹ càng rồi mới định ra ngoài, dù chỉ là một mắt xích trong vở kịch giữa nữ chính và phản diện tôi cũng rất chuyên nghiệp.

Không xinh đẹp, sao khiến nữ chính cảm thấy nguy cơ?

Tôi vào gương.

Ừm, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi chân thẳng tắp, eo thon m.ô.n.g cong, tất cả đều không thiếu, dưới sự tôn lên của chiếc váy bó sát phong cách học viện, càng thêm xinh đẹp.

Dưới lầu, chiếc Maybach màu đen đã đậu bên lề đường.

Dù trời đã tối vì là cuối tuần nên vẫn có khá nhiều học qua lại.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa, xách túi nhỏ ngồi vào ghế sau.

Lên xe rồi mới phát hiện, Phó Thời Ngôn nhắm mắt dựa vào ghế lái, trông có vẻ mệt mỏi.

Anh ấy không đi đâu tôi đoán chắc là sẽ đậu ở đây chờ gặp Chu Nhan Nhan cờ.

Loại tiết tiểu thuyết ngôn này thật ra tôi cũng hiểu rõ.

Thông thường, các nam chính, nam phụ, phản diện xung quanh nữ chính đều thích lợi dụng nữ phụ để khiến nữ chính cảm thấy nguy cơ.

Phó Thời Ngôn là phản diện, còn tôi là nữ phụ.

Sau khi hiểu rõ, tôi thả lỏng người, dựa vào ghế, kiên nhẫn chờ đợi nữ chính xuất hiện.

Phải , ngồi xe sang thật sự thoải mái!

“Lên ngồi đằng trước đi…”

“Tôi không phải tài xế của .”

Tôi vừa nhắm mắt, bất chợt nghe thấy câu này.

Tôi nhanh chóng từ ghế sau chuyển lên ghế phụ, nịnh nọt: “Ca ca đến tìm Chu Nhan Nhan phải không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...