Xuyên Vào Vai Nữ [...] – Chương 5

5

Chương 5:

Anh ấy liếc tôi: “Cô nghĩ sao?”

Tôi suy nghĩ kỹ một chút, hôm nay hình như là cuối tuần.

Theo lý, nữ chính phải đi thêm.

Chẳng lẽ ấy quên?

Tôi mỉm chân thành: “Dù tôi cùng phòng với Chu Nhan Nhan hôm nay là cuối tuần, ấy phải đi thêm, chắc chắn không gặp đâu, hay là quay lại ngày mai?”

Phó Thời Ngôn im lặng một lúc: “Cô , đã thích tôi từ lâu rồi?”

“Hả?”

“Không biết hôm nay là ngày gì?”

Tôi hoang mang, đầu toàn dấu chấm hỏi.

Trong lúc đầu óc tôi đang chạy đua suy nghĩ.

Khi mọi chuyện sắp bị lộ ra.

Chu Nhan Nhan đột nhiên xuất hiện, gõ nhẹ vào cửa kính phía tài xế.

Tôi thở phào nhẹ nhõm!

Quả là nữ chính tốt bụng xinh đẹp, đúng là không tôi thất vọng!

Phó Thời Ngôn thu lại ánh mắt, hơi nhíu mày, rồi mới mở cửa kính:

“Có việc gì?”

Đôi mắt hơi đỏ của Chu Nhan Nhan hiện ra sau tấm kính.

Mái tóc bị gió thổi hơi rối, trông có chút chật vật.

“Tôi vừa gọi cho rất nhiều cuộc, sao không nghe?”

“Đang bận.”

Khi thấy tôi ngồi ở ghế phụ, ánh mắt chớp nhoáng.

Rồi ta mới giơ lên một chiếc hộp nhỏ màu đen buộc nơ trang nhã, gượng với Phó Thời Ngôn: “Chúc sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.”

Phó Thời Ngôn ta hai giây, nhận lấy chiếc hộp từ tay ta, rồi đưa ngay cho tôi.

Tôi cẩn thận ôm lấy.

Dù sao, đây là bánh sinh nhật nữ chính tặng, không phải thứ tôi có thể vào.

Thấy hành của , nụ của Chu Nhan Nhan hơi cứng lại: “Anh thích là .”

“Còn việc gì nữa không?” Phó Thời Ngôn với vẻ mặt vô cảm.

Chu Nhan Nhan đặt tay lên cửa kính, mặt tái nhợt: “Hôm nay là sinh nhật , chúng ta không đi thăm dì Bạch sao? Trước đây, năm nào chúng ta cũng cùng nhau đến thăm dì mà.”

“Không cần đâu, em lâu rồi không đến thăm dì, dì cũng đã quen rồi.” Phó Thời Ngôn nhíu mày.

“Thời Ngôn, đang trách em sao? Nhưng biết hoàn cảnh nhà em mà, em phải ba công việc, em…”

“Ừ, còn gì nữa không?” Phó Thời Ngôn ngắt lời .

Chu Nhan Nhan mắt đỏ hoe: “Anh trách em, em cũng nhận trạng của dì, biết đấy, nếu đột nhiên dẫn người lạ đến gặp dì, kích khiến dì phát bệnh thì sao?”

Phó Thời Ngôn dường như đang suy nghĩ.

Còn Chu Nhan Nhan thì đưa ánh mắt đầy ẩn ý dừng ở tôi…

Tôi hiểu rồi.

Nữ chính đang cảm thấy bị đe dọa nên lấy cớ này để hạ mình với Phó Thời Ngôn?

Vậy mục đích của ta đã đạt … phần của tôi cũng nên kết thúc ở đây chứ?

Hai người đang giằng co.

Tôi rất khéo léo lên tiếng: “Hai người chuyện đi, … tôi đi trước nhé?”

Tôi vừa định thử mở cửa thì ngay giây phút sau, Phó Thời Ngôn đã nắm lấy cổ tay tôi.

Không khí ngay lập tức trở nên ngột ngạt.

Sao , tôi lên tiếng không đúng lúc sao?

Tôi quay đầu lại.

Liền thấy ánh mắt của Phó Thời Ngôn dừng lại trên xương quai xanh của Chu Nhan Nhan, khẽ khẩy…

Chu Nhan Nhan cũng cảm nhận , vội vàng kéo áo che đi vết đỏ chói mắt kia.

“Vậy là đã gặp thằng con hoang kia xong, lại đến chúc tôi sinh nhật vui vẻ sao?

“Còn định mang theo vết hôn của thằng con hoang kia, đến gặp mẹ tôi?”

Chu Nhan Nhan mặt đỏ bừng, trong ánh mắt lộ chút xấu hổ.

Cô ta gắng gượng mở lời: “Chúng em không gì cả, chỉ là…”

Phó Thời Ngôn đặt tay lên vô lăng, khẩy:

“Hắn là trai , các gì không cần báo cáo với tôi …”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...