Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi thầm nghĩ: Chết rồi, không lẽ mình diễn quá lố?
Tôi là người sống cảm, khoảnh khắc đó thực sự thấy xót xa cho , muốn giải cứu .
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa tôi đã hối hận, thật là bốc đồng!
Cắn răng chịu áp lực, tôi mở miệng: “À… chúng ta còn gì sau bữa ăn không ạ?”
Phó Thời Ngôn nhướng mày: “Cô còn muốn gì nữa?”
Đột nhiên nhận ra lời mình có vẻ hàm ý khác.
Mặt tôi đỏ bừng vội giải thích: “Ý em là nếu bên phía Chu Nhan Nhan còn cần em…”
“Ăn nhiều vào, đừng lo chuyện bao đồng.”
Không ngờ lời tôi thành sự thật.
Sau bữa ăn gặp phải kẹt xe lớn, qua giờ giới nghiêm của trường, đúng là không thể quay về .
Theo Phó Thời Ngôn đến khách sạn.
Tiểu thư lễ tân nở nụ thông báo: “Xin lỗi tiểu thư, phòng ở đây cần đặt trước…”
Tôi đành theo Phó Thời Ngôn vào căn phòng mà đã đặt trước.
Tôi do dự đứng trước cửa.
Chủ yếu là vì tôi đây, không chống cự nổi cám dỗ.
“Vào đi, đóng cửa lại.”
Phó Thời Ngôn đứng bàn tự rót ly nước uống, sắc mặt không tốt.
Xung quanh đây không có khách sạn khác, tôi cũng ngại phiền phức thêm.
“Phòng này chỉ có một giường thôi à…”
“Ừ, nên ngủ sofa.”
…
Tôi chiếc đèn chùm khổng lồ giữa phòng khách trống trải, bàn ghế vắng lặng và chiếc sofa cách xa phòng ngủ, lên tiếng:
“Em sợ…”
“Cũng có thể ngủ bồn tắm.”
Nửa đêm.
Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi mà không thể ngủ . Ánh trăng chiếu vào trong phòng, cái bóng của bàn ghế gỗ dần dần kéo dài, trông như đang nhe nanh múa vuốt.
Cùng với những tiếng không rõ từ đâu vang lên lúc thì lúc không trong phòng, càng khiến mọi thứ trở nên đáng sợ hơn.
Tôi do dự một hồi, rồi ôm chăn muốn đến gần cửa hơn.
Không ngờ vừa chạm vào cửa.
Cửa mở ra…
Phó Thời Ngôn nằm co người trên chiếc giường lớn, bất .
“Phó Thời Ngôn? Phó tổng?”
Tôi thận trọng tiến lại gần, mới phát hiện nhíu chặt lông mày, miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng thở gấp khó chịu…
Tôi sờ lên trán , thấy nóng…
Hóa ra từ sáng đến giờ tôi thấy trông rất mệt mỏi là vì bị ốm…
Tôi vất vả đặt nằm ngay ngắn, đắp chăn cho , rồi gọi điện cho lễ tân, bảo họ mang thuốc lên.
Sau khi dán miếng hạ sốt và cho uống thuốc xong.
Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến.
Lúc này tôi không còn cảm thấy phòng khách trống trải, ánh trăng đáng sợ nữa.
Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến chiếc ghế sofa ở góc phòng khách thật ấm áp và thoải mái…
Tôi đứng dậy, định ôm chăn quay trở lại vòng tay ấm áp của chiếc ghế sofa cao cấp.
Nhưng một bàn tay ấm áp đã nắm chặt lấy cổ tay tôi.
“Đừng đi…” Phó Thời Ngôn trên giường khàn giọng cất lời.
Tôi chưa từng thấy với biểu cảm như , lòng mềm lại một nửa: “Được, tôi sẽ ở lại với một lúc.”
Đêm khuya, ánh trăng, chàng trai đẹp trai – lại còn đang ốm nữa…
Là chủ giữ tôi lại.
Nếu tôi không lòng thì quả thật quá khó.
…
Tôi lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ quá trình giữ tôi lại.
Lỡ đâu sáng mai đổi trắng thay đen thì sao…
Trong khung hình, căn phòng tối om, áo sơ mi của hé mở, vẻ mặt bất lực.
Còn tôi mặc đồ mỏng manh, nhỏ nhắn đáng .
Ừ, quả là có chút không khí lãng mạn.
Tôi đang định đổi góc quay thì nhận ra tác của tôi.
Anh kéo tay tôi với một chút lực.
Bạn thấy sao?