Suy cho cùng, ngoại trừ thần tiên, còn ai có thể cho đồ ăn tự mình nở lên vài lần như thế đâu?
Lê Tường không biết ý tưởng kỳ quái đang nảy lên trong đầu phụ mẫu nhà mình, nàng chỉ chuyên tâm chuẩn bị bánh bao thôi.
Sau khi bột lên men hoàn tất, nàng lấy nó ra, còn phải nhào nặn một hồi để loại bỏ khí bên trong, sau đó lại chờ thêm khoảng mười lăm phút nữa cho bột nghỉ. Khi hoàn tất, mới có thể dùng dao cắt bột mì thành từng cục nhỏ vỏ bánh bao.
Một đống bột mì bị nàng chia hai nửa, một nửa cắt thành ba nắm bột mì lớn trực tiếp cầm đi hấp màn thầu, một nửa cắt thành sáu cục bột mì nhỏ nặn thành vỏ bánh bao và bỏ nhân vào gói bánh.
Cuối cùng khi nước nóng sôi, lại bỏ chúng vào lồng hấp chừng mười lăm phút là xong thành phẩm!
Phu thê hai người Lê Giang ngơ ngác chằm chằm vào món ăn của thần tiên gồm ba cái màn thầu lớn và sáu cái bánh bao nhỏ, bọn họ chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Chỉ với một chút bột mì như , cuối cùng lại ra ba cái màn thầu với sáu cái bánh bao lớn bằng chừng này!
“Nương, mọi người đừng đứng không như , qua đây nếm thử nha?”
Lê Tường lấy chiếc đũa gắp cho mỗi người một cái bánh bao, rồi hướng ánh mắt đầy chờ mong bọn họ.
Phu thê hai người nuốt nước miếng, cũng chẳng cần quan tâm tới chuyện thổi hơi nóng, cứ mà trực tiếp cắn một miếng to.
“Hô hô…… Thật mềm! Thơm quá!”
Một miếng thật to vào trong miệng, đầu tiên là vị ngọt lan toả, rõ ràng cả quá trình không thấy Lê Tường bỏ chút đường nào vào lớp vỏ bánh bao lại có vị ngọt.
Hương vị mềm mại thơm ngọt, hơn nữa lớp nhân bên trong còn có mùi vị của thịt và gạch cua, hương thơm lan toả trong miệng khiến họ cũng luyến tiếc không muốn nuốt xuống.
Lê Giang nhớ mang máng khi còn nhỏ nàng từng nếm thử một lần bánh gạo kê, nó cũng mềm y như bánh bao, chỉ có điều nó sẽ bị dính răng, hương vị cũng đơn điệu hơn một chút.
“Tương Nhi, bánh bao này ngon hơn bánh gạo kê nhiều!”
Đại khái bánh gạo kê chính là một loại bánh cùng loại với bánh bột nếp, chỉ là không ngọt và tinh xảo như . Nhưng đối với những người cổ đại này, loại bánh mềm mại thơm ngọt đã là một món điểm tâm cực kỳ mỹ vị.
Nghe phụ thân bánh bao còn ngon hơn bánh gạo kê, trong lòng Lê Tường rốt cuộc cũng kiên định hơn một chút.
Có lời nhận xét này, nàng cũng biết bánh bao vẫn tương đối hợp khẩu vị của những người cổ đại nơi này.
“Phụ thân ngươi lại nếm thử màn thầu đi.”
“Màn thầu?”
Tên này rất lạ.
Lê Giang cầm một cái màn thầu trên tay, chỉ thấy khá nặng, hắn nghĩ thầm một cái bánh lớn thế này, chắc chắn ăn xong sẽ rất no bụng.
Hắn trực tiếp cắn thử một ngụm, vị của màn thầu này tương tự với vị của vỏ bánh bao. Chỉ là không có nhân ở bên trong cho nên nếu cắn một miếng to sẽ rất dễ mắc nghẹn.
“Tương Nhi, ta và nương của ngươi vẫn luôn quá trình ngươi bánh bao, đâu có thấy ngươi thêm đường vào đâu, tại sao lớp vỏ bánh bao lại có vị ngọt, màn thầu cũng ngọt?”
“Ừm…… Này……”
Nhất thời thật đúng là Lê Tường không biết nên trả lời như thế nào. Kiểu gì cũng không thể là bên trong màn thầu có tinh bột, nước bọt trong miệng người có thể phân giải tinh bột trở thành đường cho nên ăn vào có vị ngọt. Thứ này quá khó giải thích.
“Đại khái là trong lúa mạch có vị ngọt, ta cũng không rõ lắm……”
Nàng thuận miệng đáp mấy lời cho xong chuyện, sau đó lập tức chuyển qua hỏi hai người bọn họ cảm thấy hương vị của màn thầu và bánh bao ra sao, nếu mua bọn họ sẽ chọn cái nào, chỉ trong nháy mắt đã dời lực ý của phu thê hai người Lê Giang.
Quan thị cẩn thận nếm thử vị của bánh bao và màn thầu, sau đó đưa ra lựa chọn là màn thầu.
Bạn thấy sao?