“Nương, biểu tỷ vừa tới, phải cho nàng việc, nàng mới cảm thấy mình có chút giá trị, cứ tùy nàng đi, chờ tới khi quen thuộc nàng sẽ biết nhà chúng ta không ghét bỏ nàng. Ta đi nấu cơm trước, đêm nay nhà chúng ta sẽ ăn ngon.”
Lê Tường thùng cá tôm, nước miếng rất nhanh đã ứa ra.
“Phụ thân! Giúp ta thịt mấy con cá trắm cỏ đi!”
“Ta tới đây!”
Lê Giang mang cá, cầm dao trực tiếp ra bờ sông, Quan thị lại theo nữ nhi cùng nhau vào nhà bếp. Chuyện khác bà không , chỉ có thể nhóm lửa thay nàng.
“Tương Nhi, giữa trưa nấu canh cá phải không?”
“Món này sao? Bí mật nha, nương à, ngươi cứ chờ ăn ngon là .”
Lê Tường ra vẻ thần bí mang nửa cân ớt cay và thịt mỡ hôm nay vừa mua về, bỏ vào trong ngăn tủ, loại thịt mỡ này bỏ ra tương mỡ cua rất ngon, phải để dành.
Nếu muốn xào rau với thịt, nàng chỉ thích dùng thịt nạc. Thế người thời cổ đại chỉ thích ăn thịt mỡ, ngược lại còn bán hạ giá thịt nạc, đúng là không biết hàng.
Ơ? Trong nhà sắp ăn hết ngô rồi.
Haizzz!
Hôm nay bị tiểu thí hài kia và Vương Lão Bát đánh lạc hướng ý, khiến cho nàng lại quên mua trứng gà …… Nếu không mở tủ bát ra , đúng là nàng lại tiếp tục quên mất chuyện này.
Tính toán một chút, ngày mai nàng lại đi mua cũng , trước tiên phải nấu cơm cái đã.
Chỉ còn chút gạo này, nấu cơm ra cũng không đủ cho ba người ăn lửng dạ, cho nên chỉ có thể nấu cháo. Nói như , vốn dĩ nàng đang muốn chuẩn bị thêm món canh, trong nhà còn không quen ăn cháo chan canh.
Lê Tường mang chút ngô còn lại trong nhà ra rửa sạch sẽ, đổ thêm nước vào gạo, chuẩn bị ninh cháo. Sau đó nàng đi ra ngoài nhổ mấy cây tỏi mầm trở về.
Cứ như một lát sau, phụ thân đã thịt xong mấy con cá trắm cỏ nàng cần rồi.
“Tuệ Nương, trời sắp tối rồi, trước tiên ta phải mài chỗ tiểu mạch kia đã, các ngươi cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ ta.”
Quan thị gật gật đầu, ngày mai còn phải đi bán bánh bao, vì nhất định phải nghiền bột mỳ trong ngày hôm nay.
Lê Tường đưa mắt sắc trời bên ngoài, đại khái còn ba mươi phút nữa trời sẽ tối, vì nàng vội vàng đuổi theo phụ thân, hô hai tiếng.
“Phụ thân, nếu ngươi nghiền không xong thì nghiền một nửa cũng , dù sao ngày mai chúng ta cũng không hết.”
“Đã biết.”
Lê Giang khiêng một túi lúa mạch kia lại cầm thùng theo, sau đó rất nhanh đã biến mất ở khúc ngoặt gần con đường nhỏ. Lúc này Quan Thúy Nhi đột nhiên xông ra.
“Biểu muội, dượng muốn đi gì ? Có cần ta hỗ trợ không?”
“Không cần không cần! Biểu tỷ, ngươi đã bận rộn cả một buổi trưa rồi, ngươi nghỉ một lát đi, một lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm.”
“Ta đi giúp ngươi nấu cơm!”
Lê Tường: “……”
Đúng là lần đầu tiên nàng gặp người chăm chỉ như .
“Biểu tỷ, ngươi đừng nhận hết mọi chuyện về mình như , người bên ngoài sẽ ta lười đó. Ngươi đó nha… nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút. Ừm, nếu ngươi cảm thấy không thể ngồi yên nổi, chạy qua dọn giường của ngươi đi, xem ngươi thích ngủ chỗ nào, băng ghế ở đó, ngươi tự mình sắp xếp đi, chuẩn bị xong rồi thì qua tìm nương của ta lấy đệm giường.”
Hai mắt Quan Thúy Nhi trở nên sáng ngời, đúng , giường của nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt đâu, một chút việc này đâu thể phiền và biểu muội .
“Vậy ta đi ngay đây.”
Nàng ấy thấy có chuyện để , lập tức cảm thấy lên tinh thần hơn hẳn. Lê Tường thấy nàng ấy tự tìm việc để rồi, lúc này nàng mới vào nhà bếp bắt đầu chế biến đồ ăn.
Vốn dĩ nàng đã tính toán trong lúc hấp cơm khô lại bỏ cá ra hầm ớt, kết quả cơm không đủ, chỉ còn cách mang ra nấu cháo, ăn cháo thì không hợp với món cá hầm ớt, Nghĩ một chút, nàng quyết định nên mang cá đi chiên, vừa lúc rất hợp để ăn với cháo ngô.
Bạn thấy sao?