Vốn dĩ hắn muốn nghiên cứu xem món này thế nào, ai ngờ vừa bẻ ra, nước đường bên trong đã chảy ra ngoài, khiến cho đôi tay hắn run run, vội vàng dùng miệng húp chút nhân, lại cắn thêm một miếng bánh bao.
Ban đầu trong khoang miệng đang có chút khô khốc vì vị thuần ngọt của đường, thì lớp vỏ bánh bao mềm xốp tiến vào, khiến cho cảm giác ngan ngán kia lập tức biến mất.
Chỉ còn lại vị ngọt nồng nàn. Một miếng kia, cũng khiến những hạt mè giòn tan trong miệng, hơn nữa càng nhai càng thơm nức mũi.
“Ai! Lão Lưu, tại sao ngươi không gì ?”
“Đây, quá thơm rồi……”
Lưu Hữu Kim đã điểm tâm nhiều năm như , có thể là nắm trong lòng bàn tay những món điểm tâm ngọt, hắn chưa từng ăn bất kỳ món ngọt nào dùng tới nguyên liệu mè, còn lớp vỏ bánh bao mềm xốp kia nữa, ăn xong một cái, vị thơm ngon vẫn còn ngân nga mãi trong miệng, thậm chí còn sinh ra hứng thú thèm ăn vô hạn.
Hắn loáng thoáng hiểu rằng lần này hắn và lão Hướng đã thiệt thòi rồi, còn tên họ Khương kia lại nhặt cục vàng lớn!
Chẳng qua tiểu tử Khương Mẫn kia chỉ là học đồ vừa thăng lên đầu bếp không lâu, một kẻ không gốc không rễ như đối phương, nếu hắn và lão Hướng muốn học, chẳng lẽ hắn dám không dạy ư?
Hai người tính toán một hồi, cũng chẳng tỏ ra chút sốt ruột nào, cứ như ung dung bình thản đi tới bên cạnh Khương Mẫn.
Lúc này Khương Mẫn kia đang trộn một thứ nhân gì đó, chỉ thấy hắn liên tiếp thả vài loại gia vị, dầu hào, bột tôm vào trong cái chậu……
Sau khi tiễn xong hai người Lê Tường trở về, chưởng quầy Miêu lập tức thấy rõ một màn kia, hắn không nhịn nổi, tức giận quát hai tên đầu bếp kiêu ngạo: “Nhìn cái gì mà ? Các ngươi cái gì mà hả? Không phải các ngươi đang rất bận rộn sao? Cấm hai người các ngươi không lảng vảng ra chỗ Tiểu Khương học trộm.”
Từ học trộm này quá nặng nề, khiến cho hai người tự xưng là ‘đức cao vọng trọng’ kia vội vàng rụt lại, nếu bị chụp cái mũ này lên đầu, bọn họ sao còn mặt mũi người khác nữa? Cuối cùng, không còn cách nào khác, hai người đó chỉ còn biết hậm hực trở về bệ bếp của mình.
Lúc này một tiểu nhị vốn có nhiệm vụ tiếp đón khách ở phía trước vội vã chạy vào.
“Chưởng quầy, khách nhân đều đang hỏi còn bánh bao hay không.”
Trong lòng chưởng quầy Miêu vui vẻ, nghĩ đến một nhúm bột nở nho nhỏ Lê Tường mang qua, hắn chỉ còn biết tiếc nuối : “Hôm nay không đủ hàng để bán, chờ tới ngày mai mới . Được rồi, để ta tự mình đi với khách nhân.”
Suy cho cùng, tiếng của một tiểu nhị không đủ trọng lượng để cáo lỗi với các khách nhân.
Hai người ấy vừa đi, sau bếp lập tức vang lên thanh âm mồm năm miệng mười nghị luận, hơn nữa, tất cả chủ đề đều xoay quanh món bánh bao kia. Trong khi đó, người đang chăm bánh bao, Khương Mẫn kia lại như lão tăng ngồi thiền, tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ.
Nếu lúc này Lê Tường thấy, nhất định sẽ mở miệng khen ngợi hắn một phen. Lúc còn ở thế giới hiện đại, nàng cũng từng nhận hai học đồ, đáng tiếc đều là người trẻ tuổi không chịu đựng nổi sự mê hoặc của điện thoại di , việc không nghiêm túc, một tay ghi chép một tay cầm điện thoại, vừa thấy đã cảm giác không ổn.
Đương nhiên Khương Mẫn cũng không vừa học đã biết cách , hương vị nhân hắn vừa trộn ra vẫn còn chút lấn cấn, chưa đủ tiêu chuẩn, chỉ cần trộn thêm vài lần nữa, chắc chắn sẽ thuần thục.
Lê Tường sắc trời, hiện tại sắp tới giờ Tỵ canh ba ( gần mười giờ sáng ).
“Phụ thân, buổi chiều ta còn phải qua trà lâu, như trưa nay gia đình ta không trở về nữa, giữa trưa ăn ở trên thuyền đi?”
“Được rồi, cứ nghe theo lời ngươi đi, chẳng qua muốn ăn ở trên thuyền, chúng ta nên đi mua chút lương thực và đồ ăn.”
Bạn thấy sao?