Hai người lớn mang theo 50 ngân bối, còn những tiền bạc vụn vặt khác đều đặt cả trên người Lê Tường.
Số tiền còn dư hồi nãy đi mua thịt, Lê Giang đã chủ đưa cho nữ nhi, để nàng tự do mua những gì mình thích.
Cũng vì , hiện tại trong tay Lê Tường có tiền, nàng cũng trở nên tự tin hơn nhiều. Vừa mới lên phố, nàng đã chi bốn đồng bối để mua hai xiên đường hồ lô, hai tỷ muội mỗi người một xiên.
“Biểu tỷ, ngươi mau nếm thử đi.”
Quan Thúy Nhi ngây ngốc một chút, sau đó mới đưa tay ra cầm lấy đường hồ lô, ngửi hương vị thơm ngọt gần trong gang tấc, nước miếng rất nhanh đã ứa ra.
Thế khi nàng ấy nghe ông chủ bán hàng một xiên đường hồ lô này có giá 2 đồng bối, nàng ấy lại không dám ăn nữa.
“Biểu muội, ta vừa ăn sủi cảo xong, không đói bụng, có thể trả lại thứ này không?”
“Khẳng định là không , biểu tỷ, nếu ngươi không ăn chỉ có thể ném nó đi.”
Lê Tường giả vờ một chút, Quan Thúy Nhi lại tưởng là thật, nàng ấy đâu dám vứt bỏ thứ đồ đắt giá như thế này, rốt cuộc vẫn phải ăn vào.
“Ngọt quá!”
Từ trước tới giờ, Quan Thúy Nhi chưa từng ăn món nào ngọt như . Lần trước nếm đồ ngọt chính là một chén đường trứng gà, nó cũng không phải dành cho nàng. A Thành ca đã đánh đổ nó, sau khi nàng ấy thu dọn cái chén vỡ mới nếm thử một chút. Nhưng nó không ngọt như món này!
Sau khi nàng ấy ăn từ từ hai viên, lại thừa dịp biểu muội không ý, lén lút giấu ba viên đường hồ lô vào trong ống tay áo.
Lê Tường giả vờ không thấy hành của nàng ấy, nàng vẫn đi đường trước kéo tay nàng ấy, mãi cho đến khi cả hai tới cửa trà lâu, nàng mới buông tay ra.
Chưởng quầy Miêu đang đứng ở cửa, liếc mắt một cái đã thấy nàng.
“Lê nha đầu, tới sớm thật, đã ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi, chưởng quầy, ta ra sau bếp một cái nhé?”
“Chuyện này……”
Chưởng quầy Miêu Quan Thúy Nhi, ý của hắn là gì, không cần cũng hiểu. Quan Thúy Nhi bị hắn , cả người cảm thấy không tự nhiên, nàng ấy vội vàng cúi đầu trốn đến phía sau Lê Tường.
“Biểu muội…… Hay là ta ra bên ngoài chờ ngươi?”
“Vậy không .”
Lê Tường nắm tay Quan Thúy Nhi đi lên giới thiệu với chưởng quầy Miêu: “Chưởng quầy, đây là thân biểu tỷ của ta, tính có chút hướng nội, rất sợ người lạ. Ta không yên tâm để nàng ấy ở bên ngoài. Ngươi có thể đặt một chiếc ghế dựa để nàng ngồi chờ ở hậu viện hay không.”
“Không thành vấn đề.”
Chỉ cần không bước vào phòng bếp, chuyện gì cũng dễ thu xếp.
Chưởng quầy Miêu rất sảng khoái gọi tiểu nhị mang ghế dựa ra, rồi mang theo hai nàng tới hậu viện.
Hiện giờ đang là giữa trưa, có rất ít người tới đây uống trà, vì trong phòng bếp cũng không quá bận rộn, chỉ có Khương Mẫn và tiểu giúp việc của hắn đang bận rộn nhồi bột bánh bao trong bếp.
Lê Tường im lặng đứng đằng sau hai người quan sát một chút, nàng phát hiện ra thao tác bánh bao của Khương Mẫn đang dần dần trở nên thuần thục, chỉ có lúc chia tỷ lệ bột chưa đều tay cho lắm, hắn chia bột hơi ít, cho nên lúc hắn gói bánh bao sẽ bị dính tay.
Vấn đề này không lớn, chỉ cần dùng chút kỹ xảo sẽ giải quyết ngay.
Nàng tìm kiếm trong phòng bếp một lúc, sau đó mang ra một cái gáo múc nước rất lớn. Cái gáo múc nước này có kích thước rất giống với cái gáo của nhà nàng, sau đó ký hiệu, hai gáo bột mì, nửa gáo nước, rất dễ nhớ.
Cứ như , vấn đề của Khương Mẫn đã nàng giải quyết xong.
Trong lòng chưởng quầy Miêu rất vui mừng, hắn kéo Khương Mẫn qua bên này một lần, nếu mẻ bánh bao này không xảy ra chuyện gì nữa, như coi như Lê Tường đã hoàn thành khế ước.
Vì thế chỗ bột bị nhão kia đã ném qua một bên, xem ra không có cơ hội tiếp tục ‘trọng dụng’ nữa rồi.
Bạn thấy sao?