Xuyên Về Thập Niên [...] – Chương 129

"Cô có quen biết với một đội xe, bọn họ đang thiếu một số tài xế, công việc chủ yếu là lái xe vận tải lớn, việc này cần phải thi bằng lái xe, hơn nữa bản thân cũng phải có can đảm, công việc lái xe vận tải lớn cũng tương đối khó khăn thu nhập lại khá cao, điêu này có thể giảm bớt gánh nặng gia đình của mọi người, hơn nữa lại không cần phải học thêm ba năm nữa mới thể có công việc này."

"Yêu cầu chỉ có , một là có ý muốn kiếm nhiều tiền sớm, chịu khô cực, áp lực. Hai là đã đủ mười tám tuổi, có thể đi thi bằng lái xe."

Nghe xong tin này, học sinh phía dưới đều sôi nổi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của rất nhiều người có chút nghi ngờ khó hiểu, cũng có người mừng rỡ ra mặt...

Cho dù ở nông thôn, bọn họ cũng biết tài xế lái xe vận tải có thu nhập rất cao, có nhiều người có ba ở bên ngoài cũng gặp qua ba của những người trong thôn tài xế, điều kiện những gia đình này trông cũng rất tốt.
Nói thẳng ra là tài xế xe vận tải lớn có thể cải thiện điều kiện gia đình rất tốt, hơn nữa không cần học lại trong cố chấp vô định, lại còn chưa chắc thi lại đã đỗ, bằng chứng là có người đã lãng phí thời gian đến tận năm 18 tuổi để đánh đổi một công việc mơ hồ chưa nhận.

Có nhiêu người không nhận sự ủng hộ của gia đình, bản thân cũng phải khổ sở, chịu đựng áp lực rất lớn.

Nếu có thể có cơ hội nhận công việc này... thì tốt biết mấy...

Sau khi tan học, cửa văn phòng của Hứa Bối Đóa có rất nhiều học sinh đến, họ đều muốn nghe tư vấn về công việc lái xe vận tải đó.

Hứa Bối Đóa gọi mọi người đi vào, cùng giải thích một lần.

"Đội xe vận tải hiện tại đang ở gần trường học của chúng ta, nếu mọi người có hứng thú với công việc này, có thể đưa mọi người đến đó tham quan một lần. Hơn nữa ông chủ của đội xe là của , rất đáng tin cậy. Về phần thu nhập của đội xe khi nào chúng ta đến đó tham quan cũng có thể để cho tài xế bên đó chia sẻ với mọi người."
Hứa Bối Đóa cứ nghĩ rằng đến đây đa số sẽ là học sinh nam, không ngờ lại có hơn phân nửa là nữ.

Trong đó có một rất quen mắt, đi tới phía trước, bất ngờ sợ sệt với Hứa Bối Đóa:

"Cô giáo Hứa, còn nhớ không, lúc trước ở ngoài cổng trường em gặp , mấy người chúng em chuẩn bị ngủ qua đêm ở ngoài cổng trường, cũng may có tìm một chiếc xe buýt nhỏ đưa bọn em về thôn, lái xe đó cũng là người trong thôn bọn em.

"Chú lái xe đó bây giờ có phải cũng là một tài xế bên trong đội xe đúng không ạ?"

Hứa Bối Đóa nhớ đến chuyện này.

Lúc đó cũng nhờ chuyện này đã đi tìm Hiệu trưởng để trao đổi chuyện xe đưa rước của trường, từ đó về sau, mỗi tuần học sinh nghỉ học, nếu thôn nào xa có thể ngồi trên xe của trường để về.
Hứa Bối Đóa gật đầu: "Đúng rồi, vẫn nhớ em, nhà em ở thôn rất xa."

Mắt của sáng lên, lấy hết can đảm hỏi:

"Cô giáo Hứa, em muốn hỏi, tài xế xe vận tải lớn thì con có thể không?”

"Ở trong thôn của chúng em tài xế có vài người đều là các , hơn nữa từ khi họ ra ngoài lái xe, điều kiện trong nhà ngày càng tốt, không còn lo vấn đề ăn mặc nữa, em nghĩ thu nhập của họ chắc là không ít."

"Có điều em chưa từng thấy có con lái xe vận tải lớn, cho nên tuy rằng em rất thích công việc này từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến, càng không dám mơ."

Hứa Bối Đóa với , vẻ mặt rạng rỡ và cởi mở, nghiêm túc khuyến khích : "Con lái xe vận tải lớn tất nhiên là nhé, cho các em một bí mật, cũng lái xe vận tải lớn. Hơn nữa cũng đã lấy băng lái xe, không có gì là khó khăn cả, chỉ cân chăm chỉ chịu khó, ai cũng có thể !"
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...