Mỗi ngày xe lăn bánh đều mất nhiều chi phí, cho nên nếu đường đi không xa lắm, một khi đã ra đường quốc lộ thì nhất định phải đi cho xong.
Có khi phải liên tục lái xe vài tiếng đồng hồ, sau đó lại thay ca nhau, ngủ luôn ở trong xe dù không quá sạch sẽ, nhiêu khi ở trên đường nhiêu đoạn đi ngang rừng núi hoang vắng, phía trước không có cửa hàng, phía sau không có thôn xóm, thậm chí không có cách nào ăn một miếng cơm nóng hổi, chỉ có thể ăn chút lương khô mang theo.
Điều kiện sinh hoạt cũng tương đối bất tiện, tuy rằng thu nhập cao cũng có rất nhiều người không chịu vất vả như .
Có một số tài xế sau khi tiết kiệm đủ tiền mong đợi rồi thì không lái xe nữa mà chuyển sang một số công việc khác.
Những khó khăn này phải tận mắt thấy mới có thể biết , đặc biệt là con , thấy tài xế trên cơ bản ai cũng đầu bù tóc rối vài ngày, trên mặt còn đầy bụi bẩn, tất cả đều là chuyện thường.
Chú Lương đã nghe Hứa Bối Đóa qua, ông với tất cả học sinh đến tham quan:
"Ở trong đội xe của chúng tôi, các không cần lo lắng về vấn đề an toàn, đội xe của chúng ta có hai tài xế thay ca nhau, cho nên không có trường hợp để cho các với một người đàn ông lạ ở cùng lúc trên một chiếc xe."
"Thậm chí có một số cung đường tương đối dài, chúng tôi sẽ sắp xếp ba đến bốn tài xế cùng nhau thay ca."
"Vấn đề an toàn mọi người không cần phải lo lắng, công việc này quan trọng nhất là vừa khổ vừa mệt, ở đây chúng tôi không kỳ thị giới tính, nam nữ đều có thể vào tài xế, chỉ cần có kỹ thuật tay lái cứng thì tha hồ nhận ca, xe cũng tha hồ lái.
"Vấn đề khổ cực thật sự không có cách nào giải quyết , ở đây chúng tôi cũng có tài xế lâu năm, bởi vì không chịu nên sau khi tích góp đủ tiền thì không nữa mà trở vê quê. Nhưng tôi có thể đảm bảo với mọi người, mỗi một đồng lương đều là giá trị cao nhất. Nếu mọi người muốn kiếm tiền, để dành tiên không là vấn đề. Hơn nữa sau khi chính thức vào đội xe còn bao ăn bao ở, sẽ không mất thêm chi phí gì nữa. Khổ cực, bất tiện là có, bao ăn bao ở và tiền du còn có thể tiết kiệm cũng là chắc chắn. Công việc như đối với một số gia đình có hoàn cảnh khó khăn mà , thật sự rất rất tốt... một chút cực đối với họ có là gì..."
Sau khi kết thúc tham quan, chính thức đăng ký chỉ còn lại năm .
Năm dùng hết can đảm, đứng trước một mảnh đất rộng lớn.
Trong số đó có người : "Tôi đồng ý chịu khổ."
“Tôi nghĩ, không có việc gì là tôi không ."
Các trẻ rất muốn giống như giáo Hứa đứng dưới ánh mặt trời, tự tin nở ra nụ cho dù đầu tóc bù xù, mặt mày lấm lem, khẳng định thân nữ nhi này có thể , có khiến người ta ngưỡng mộ không chứ!
Các cũng muốn chứng minh với mọi người trong nhà, người trong thôn, trên thế giới rằng cho dù là phụ nữ, cho dù chỉ là những đứa trẻ mới lớn giá trị của các không phải là món quà sớm mang gả cho một người đàn ông, rồi sinh con đẻ cái.
Các rõ ràng có thể đặt chân đến một chân trời mới rộng lớn hơn, tự tay mở cánh cửa l*иg giam, bước ra bên ngoài khám thế giới bao ...
Khẳng định rằng chúng tôi cũng có thể dựa vào sự cố gắng và nỗ lực của bản thân có một công việc kỹ thuật, cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình, không chỉ riêng đàn ông mới có ...
Họ không còn là những bé nhỏ nhắn nhút nhát như người ngoài thấy nữa...
Nhất định các có thể !
Bạn thấy sao?