Nhóm nữ sinh, vừa đi học vừa đi , lịch học linh hoạt xếp vào lúc tan trường hoặc ngày cuối tuân cùng với đội xe Lương.
Học lái xe tải là chuyện khá khó.
Rất nhiều tài xế trong đội xe em trong các thôn đích thân nhờ cậy, mong có thể dạy em mình biết lái xe, sau này có thể lái xe tải, kiếm nhiều tiên, tuy nhiên trước nay thi đậu bằng lái roi lái chính cũng chỉ có mấy người.
Ngay từ đầu Lương cũng không hy vọng nhiều, mấy có thể mấy chuyện này.
Nhưng trong tất cả những người ông từng dạy lái xe, duy nhất Hứa Bối Đóa khiến ông hoàn toàn bất ngờ, mọi thứ vượt qua tưởng tượng của ông.
Một , chân yếu tay mềm sao lại có nghị lực và sự nhiệt như thế này. Cô học lái xe rất nhanh, hơn nữa kỹ thuật lái vô cùng thuần thục, vững chãi, không hề có chút nao núng, như vừa sinh ra đã biết lái xe .
Nhưng nếu như mấy này là do Hứa Bối Đóa chọn, Lương cũng có chút tin tưởng.
Hiệu trưởng biết chuyện này thì vô cùng hoan nghênh, các học sinh lại có cơ hội học thêm một nghề, vì bây giờ tính ra muốn thi đậu vào trường sư phạm kỹ thuật cũng ngày càng khó.
Đây là một con đường rất tốt đối cho mấy đứa nhỏ, tuy rằng có hơi khổ cực, mức thu nhập lại quá hấp dẫn.
Dưới sự giúp đỡ tuyên truyền của trường học, nhân viên dự bị của đội xe lại thêm mấy người.
Có một số người còn chưa đủ mười tám tuổi, cũng có ý định muốn đăng ký...
Hứa Bối Đóa hứa, chờ đủ mười tám tuổi, là có thể học ở đây.
Dù sao nếu có càng nhiều tài xế, thì số lượng xe tải không thành vấn đề, quy mô đội xe còn càng mở rộng, việc ăn sau này sẽ càng phát triển.
"Thu đi để lại lá vàng", mùa bận rộn này cứ thế trôi qua...
Hứa Bối Đóa thường dẫn theo mấy học lái xe đi theo xe học tập kinh nghiệm vì từ trường ra đội xe cũng gần thôi, rèn thêm kỹ năng đi đường xa một chút cũng hay, như đi sang những Huyện khác gần đó hoặc là đi lên Tỉnh...
Muốn đi vào trong Huyện thì cũng không xa, nếu phải trèo đèo lội suối, đối với những trong thôn, vài ngày sao có thể đến ...
Nhưng chỉ cần khởi xe tải, cơ nổ vang, xe lăn bánh tâm bốn mươi phút sau là tới nơi...
Từ thời các cụ, đến thời nội, ngoại, ba mẹ, người thân khác của các trong thôn, có khi có người cả đời cũng không chưa có dịp ra khỏi đó...
Vậy mà nay, dựa vào thực lực của chính bản thân mình các đã nắm cơ hội này, hơn nữa còn đi đến cả những nơi ngoài Huyện, thấy những tòa nhà cao tâng đứng sừng sững trong đô thị xa hoa, buổi tối thắp lên những ngọn đèn neon đầy màu sắc, hóa ra trên thế giới này không chỉ có đất đai cằn cỗi... ếch nay nhảy ra khỏi giếng cũng biết bầu trời không chỉ hình tròn...
Trải nghiệm qua những việc nho nhỏ này, các càng chăm chỉ học lái xe, càng tự khích lệ bản thân, nhất định phải đi ra ngoài, bước ra khỏi vỏ bọc quê hương thôn xóm, đi ra khỏi kiếp sống đang bị giam cầm, mở cửa đến với thế giới mới, chạy một mạch tiến về hy vọng đang ở phương xa kia.
Đầu đông đến rất nhanh, sau một trận mưa nhỏ, thời tiết bắt đầu se se, người đi đường hôm nay bỗng khẽ chấm lạnh đôi vai, ngày một nhiều... trước mặt cư nhiên một màu trắng xóa... một cậu bé đứng bên đường hô lên chẳng biết vì mừng hay thấy điều thú vị... tuyết rơi... tuyết rơi..., trời lạnh...
Hứa Bối Đóa sống ở thành thị trước đây không phải là quá gần phương Bắc, rất ít khi mà thời tiết lạnh như .
Dọc theo đường đi đến trường học, mặt đất dường như đều đã đóng băng, đi đường vô cùng trơn trượt.
Các văn phòng trong trường đều đã phải đốt lò sưởi, ở thời đại này chưa có hệ thống sưởi hiện đại, cách sưởi ấm chính đều là đốt lò than.
Bạn thấy sao?