Mùa Đông thật sự quá lạnh, tai ai cũng lạnh đến đỏ lên.
Vì không muốn người khác nghĩ ngợi, Hứa Bối Đóa thản nhiên :
"Thứ này bảo vệ tai rất tốt, tôi chắc phải tìm gặp ông chủ bí ẩn này, mua một số về phúc lợi phát cho nhân viên."
Đồ vật tuy nhỏ, toàn bộ thị trấn không có bán, thứ này cũng khá tốt, cho nên phúc lợi phát cho mọi người, ai ai cũng thấy rất vui vẻ.
Bà chủ Hứa thật tốt!
Đi theo ăn, ăn no mặc ấm, chỗ ở an toàn!
Sau khi Hứa Bối Đóa kiểm tra một vòng, tự tay đeo mấy cái chụp tai cho mấy học lái xe.
Giọng vô cùng vui vẻ khích lệ: "Chị thấy trong Huyện không có thứ này, chính bởi vì chúng ta đang cố gắng phấn đấu, mang những thứ tốt đẹp về quê hương chúng mình."
Làm tài xế tuy rằng khổ một chút mệt một chút, đối với các mà , bây giờ là cơ hội tốt nhất để cải thiện cuộc sống, cố lên.
Ánh mắt các đều long lanh sáng rực, trang trọng gật đầu.
Các lần đầu tiên cảm nhận một cách rõ ràng như thế, trong xe tải mà có thể chứa nhiều đồ như , đi ra thế giới bên ngoài một chuyến có thể mang về nhiều đồ vật chưa từng thấy qua, lại có thể mang đến nhiều thay đổi tích cực hơn cho cuộc sống.
Tích tiểu thành đại, cuộc sống cuối cùng cũng sẽ trở nên tốt hơn, cho người ta tràn ngập niêm tin hy vọng.
Sau đó Hứa Bối Đóa đi bộ đến văn phòng của Lục Hoài Ninh.
Quả nhiên, giám đốc Lục bận đến chân không chạm đất, mấy hôm trước rảnh rỗi đến bệnh viện chăm sóc , quả thật cũng chậm trễ một ít chuyện.
Hiện tại đang tức tốc giải quyết bù những chuyện này.
Lục Hoài Ninh bận rộn ngày đêm, tinh thân không tốt lắm, cũng không phát hiện ra văn phòng có người lén lút đi vào. Hứa Bối Đóa đến gân phía sau , trong lúc cúi đầu, móc ra một cái chụp tai kiểu gấu nhỏ lông xù, bất ngờ đeo lên cho .
Lục Hoài Ninh hơi ngẩn ra, sau đó xoay người lại, mọi mệt mỏi trên mặt bay sạch, ngược lại là một khuôn mặt tươi .
"Cô khỏe rồi à!" Anh .
Hứa Bối Đóa gật đầu: "Giám đốc Lục, tôi tới đây là muốn bàn một vụ ăn với .”
Lục Hoài Ninh: "Ồ, thương vụ gì đây?
Hứa Bối Đóa tươi dịu dàng:
"Tôi muốn mua một xe hàng, không biết ông chủ thần bí có chịu nể mặt bán cho tôi hay không."
Lục Hoài Ninh hỏi: "Bà chủ Hứa dã tâm rất lớn nha, một xe hàng, cũng muốn ôm? Nhiều hàng như , không có cửa hàng nào bán, muốn phúc lợi phát thưởng cho nhân viên phải không?”
Hứa Bối Đóa gật đầu: "Đúng , giám đốc Lục quả là tư chất thông minh hơn người! Tôi muốn thưởng cho nhân viên, căn cứ vào nhà từng người để phát. Xe hàng này thưởng cho nhiều người như xem ra cũng đủ rồi."
"Không biết Lục Tổng có thể giúp tôi liên lạc với ông chủ thần bí kia không?"
Lục Hoài Ninh lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối : "Đáng tiếc, ông chủ thân bí kia cũng nghĩ như tôi. Ông ta cũng muốn thưởng cho nhân viên ưu tú nhất của mình."
Lục Hoài Ninh vào mắt , không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Dưới đôi mắt nâu, ôn nhu chăm , nhẹ nhàng mỉm ,
Anh cúi người, ghé sát vào Hứa Bối Đóa, thấp giọng :
"Chẳng qua ông chủ kia với có vẻ hơi khác ý đồ."
"Ông ấy chỉ muốn thưởng một nhân viên mà thôi."
Hứa Bối Đóa nghe những lời này, không biết tại sao tim lại đập thình thịch.
Sau đó, còn cố nhỏ giọng thâm:
"Hả? Người kia... Là ai ?"
Lục Hoài Ninh không trả lời trực tiếp, chỉ lùi vài bước, nhẹ nhàng :
"Hứa Bối Đóa, xe hàng kia là của , tùy xử lý." "Không cần trả tiên." "Phúc lợi cuối năm của đối tác, tôi thưởng cho ."
Bạn thấy sao?