Thời gian qua đã trở thành nhà phát triển tòa nhà cao nhất Tỉnh, là trưởng ban quản trị trẻ tuổi và có tiếng.
Lục Hoài Ninh cuối đầu, giọng dịu dàng:
"Phải là thật sự có một ước mơ..."
"Anh muốn ăn cơm gia đình, muốn ở bên cạnh một phú bà..."
Hứa Bối Đóa đánh rơi đôi đũa...
Cô gương mặt sững sờ " không muốn cố gắng, không có tham vọng nữa à?"
Lục Hoài Ninh gật đầu.
Thành thật .
"Anh phát hiện bất kể học cái gì hay suy nghĩ rất nhiều về các quyết định của bản thân, thật lòng không có tâm xa..."
"Cho nên đang tự hỏi liệu mình có thể kết hôn với một người phụ nữ giàu có và sống một cuộc đời bình thường hay không! sống tốt mà không cần dùng đến đầu óc để suy tính......."
"Anh biết nhiều thứ nha, biết nấu một bữa ăn thịnh soạn, tính lại tốt, ngoại hình trông cũng không |ệ,...
Lục Hoài Ninh càng mặt càng rất nghi hoặc.
Hứa Bối Đóa dường như hiểu ra:
"Anh phú bà... , không phải là em đó chứ?"
Lục Hoài Ninh thở phào, mỉm nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gật đầu.
"Không biết... em đó có đồng ý không!?"
Hứa Bối Đóa lúc đầu không nghĩ đến chuyện đương, chỉ là có thiện cảm với Lục Hoài Ninh.
Mắt ta sao lại cảm thế này, làn da hôm nay trông hấp dẫn như , tính lại tốt, sao có thể từ chối...
Hứa Bối Đóa nghĩ đơn giản đúng là quyết định của người có thói quen dựa vào lý trí, trước tiên cứ chấp nhận, chứ lỡ không may bị người khác dành mất không chừng sẽ hối hận...
Sau này, lễ cắt băng khánh thành ở các tòa nhà, đại diện nhà phát triển lại xuất hiện một trẻ.
Lục Hoài Ninh đứng một bên lặng lẽ quan sát, nếu như có người hỏi, sẽ hạnh phúc và :
"Chuyện nhà chúng tôi, tôi gì đều không quan trọng, tất cả đều là ý của tiểu Hứa.
Thôn Lan Thủy có không ít người xem tỉ vi, hét: "Đó không phải là Đóa Đóa và vị hôn phu của ấy saollI"
Chúc mừng, chúc mừng!
Đương nhiên Hứa Quang Diệu nông bên cạnh cũng thấy, kinh ngạc, đứng hình hồi lâu không tỉnh.
Hứa Bối Đóa đương nhiên không biết những điều này.
Mỗi ngày bận rộn với núi việc, một bên phải hoàn thành tốt việc học, một bên phải phát triển sự nghiệp.
Không sao, mãi thì cũng có lúc nên nghỉ ngơi, sắp tới cũng có thời gian ở bên cạnh người mình thật lòng .
"Ninh à, mùa Đông này chúng ta nên đi đâu đón Tết?"
Phú bà và trai mãi suy nghĩ...
Bây giờ khắp nơi bọn họ đều có nhà để hưởng một cái Tết ấm áp...
Ngôi nhà thành phố A hằng ngày ngắm biển vàng ươm, hay là nhà ở thành phố B cũng tốt, xung quanh non nước hữu , ngôi nhà ở thành phố C cũng không tệ...
Sau này mỗi năm cả hai đều có thể cùng nhau đi tránh rét, đến những nơi ấm áp, sáng cùng nhau tắm nắng, chiêu ngồi bên cạnh đón hoàng hôn, chàng nhấp miếng trà, nàng ăn miếng bánh, đôi ba câu chuyện.
Hứa Bối Đóa và Lục Hoài Ninh tay trong tay...
Vào một ngày Mùa Đông không nắng...
Nghe tiếng của máy bay đi đến nơi mình muốn đến, cũng là một loại hạnh phúc.......
Kết thúc toàn văn
Bạn thấy sao?