Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Hắn luôn tìm đủ cách để tìm lại chúng tôi.
Cho đến khi mẹ dắt tôi ra nước ngoài, hắn vì không còn đủ tiền mà buộc phải sống riêng, mới đành ly hôn thành công.
Những năm đó, điều tôi sợ nhất chính là hắn tìm đến Mạnh Tân Thời.
Năm đó khi tôi công bố có trai, hắn không chỉ đòi tiền từ Mạnh Tân Thời mà còn thúc giục tôi gấp rút kết hôn với mức giá thách cưới cao ngất.
Tôi không muốn sau khi ra nước ngoài, hắn lại quấn lấy Mạnh Tân Thời tiếp vì thế, tôi đã quyết định chia tay, hy vọng có thể tách rời quá khứ.
Nhưng cuộc sống ở nước ngoài cũng chẳng mấy đỗi suôn sẻ. Mẹ tôi vì chấn thương tâm lý cần phải đi gặp bác sĩ thường xuyên.
Sau hơn một năm điều trị, mẹ dần thoát ra khỏi ám ảnh, tìm được niềm vui riêng.
Mẹ thích chụp ảnh, nên tôi đã mong muốn mua cho bà một chiếc máy ảnh.
Nhưng tiếc thay, lúc đó gia đình quá nghèo, dù tôi thêm hằng ngày cũng chẳng đủ tiền mua được mẫu máy mới.
Nhưng mẹ chỉ cười nhẹ an ủi:
“Máy ảnh thì đâu có thể chạy trốn được. Mỗi ngày hiện tại của mẹ đều như một sự tái sinh. Mẹ đã biết ơn đủ rồi.”
Trước mắt tôi, chiếc máy ảnh mơ ước bấy lâu nay hiện hữu dưới tay, khiến lòng tôi trào đầy cảm .
Mạnh Tân Thời nhẹ nhàng vén tảng tóc rối che trán tôi sang sau, ánh mắt ngày càng dịu dàng:
“Những năm chia cách, đã đi khắp nơi tìm em. Anh chỉ muốn nói với em rằng: Anh rất nhớ em.”
“Oản Oản, nếu em đã trở lại, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu nhé.”
Lời của Mạnh Tân Thời khiến lòng tôi rối như tơ vò.
Trước khi về nước, tôi nghĩ mình đã có thể bình thản đối mặt với tất cả. Nhưng khoảnh khắc gặp lại , tim tôi lại dậy sóng dữ dội.
“Xin lỗi… cho em thêm chút thời gian được không?”
Anh nhìn tôi cười nhẹ, nói rằng sẵn sàng đợi.
Tôi muốn tự sắp xếp lại suy nghĩ, kết quả là suốt giờ việc cứ mải suy nghĩ vẩn vơ.
Lại một lần nữa tôi c.h.ế.t đám tế bào trong thí nghiệm, đồng nghiệp đập vai tôi nhắc nhở:
“Trở về với trái đất đi! Hôm nay có sếp dẫn nhà đầu tư đến kiểm tra đó. Mà bị bắt quả tang lơ đễnh thì xác định.”
“Lại nhà đầu tư nữa á? Phòng lab tụi mình thiếu tiền dữ vậy sao…”
Tôi vừa lầm bầm vừa ngẩng đầu liền thấy bóng người quen thuộc.
Không chỉ Mạnh Tân Thời, lần này bên cạnh còn có một người phụ nữ.
Mạnh Tân Thời lại cầu chọn một nghiên cứu viên hướng dẫn chi tiết.
Và vâng, vẫn là tôi con bé đen đủi trúng số lần hai.
Chỉ khác là lần này, sếp kéo tôi ra một góc, căn dặn:
“Mạnh tổng em gặp rồi đúng không? Bên cạnh ấy là Tổng giám đốc Giang đối tác lớn của Mạnh tổng, quan hệ hai người khá thân thiết. Phải giữ cả hai nhà đầu tư cho bằng được, hiểu chưa?”
Tôi lơ mơ gật đầu. Quay lại thì thấy Mạnh Tân Thời từ xa chỉ chỉ vào điện thoại mình.
Tôi lấy điện thoại lên xem là tin nhắn vừa gửi:
“Báo cáo: Anh và Tưởng Lâm kia chỉ đơn thuần là quan hệ công việc.”
Cứu với, trong mắt Mạnh Tân Thời tôi rốt cuộc nhỏ mọn tới cỡ nào vậy…
Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện có gì đó sai sai.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -hang-xom/chuong-6.html">https://otruyen.vn/yeu-duong-cung--hang-xom/chuong-6.html.]
Trong lúc tôi đang dẫn cả nhóm đi tham quan và giải thích, Mạnh Tân Thời cứ cố đi sát lại gần tôi.
Nhưng hễ vừa tới gần, Tưởng Lâm kia lại bất ngờ chen đến, dùng vai “vô ” hất tôi ra.
Ban đầu tôi còn tưởng là trùng hợp, sau ba, bốn lần liên tục như vậy… thì tôi không thể giả ngu thêm nữa.
Làm ơn đi, mấy người có biết đi đứng tử tế không vậy?
Chen tôi gì!
Chưa dừng ở đó, khi phần trình bày gần kết thúc, Tưởng Lâm lại tiến sát bên tôi, hạ giọng đầy đe dọa:
“Cô tốt phần của mình là được, đừng có suốt buổi cứ nhìn chằm chằm vào người khác như thế. Muốn mất việc thì tôi chỉ cần nói một câu là xong.”
Ủa?
Cô không nhìn tôi thì sao biết tôi nhìn ai?
Tôi bị sự ác ý đột ngột ấy cho choáng váng, không biết phản ứng sao cho kịp.
Ngay sau khi phần hướng dẫn kết thúc, Mạnh Tân Thời lên tiếng:
“Cảm ơn rất nhiều. Vất vả cho nghiên cứu viên rồi. Tôi có thể mời ấy uống một ly cà phê chứ?”
Sếp tôi lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Gương mặt Tưởng Lâm lập tức trầm xuống.
Trong viện nghiên cứu có một quán cà phê nhỏ, chuyên phục vụ đám dân nghiên cứu tăng ca ngày đêm như chúng tôi.
Vừa bước vào, Mạnh Tân Thời đã bị mấy chiếc bánh ngọt ở cửa thu hút, còn tôi và Tưởng Lâm đã đi trước vào bàn.
Chưa ngồi được mấy giây, người phụ nữ kia đã mở miệng:
“Cô và Mạnh Tân Thời có quan hệ gì?”
Ánh mắt sắc bén của ta găm thẳng vào mặt tôi, như thể muốn nhìn thấu từng lỗ chân lông.
“Bất kể hai người là gì, cũng nên nhìn lại thân phận của mình. Cô có xứng với ấy không?”
Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng:
“Cô à, tôi nghĩ việc đầu tiên nên là gỡ app đọc tiểu thuyết ngôn đi đã. Cô nghĩ hai người là trời sinh một đôi sao?”
“Đương nhiên. Tôi với Mạnh Tân Thời là đối tác nhiều năm. Về cả cảm lẫn lợi ích, ấy đều nên chọn tôi. Cô không tin?”
Vừa dứt lời, Tưởng Lâm liền cầm ly cà phê lên.
Tôi lập tức né người, sợ ta đổ lên người mình.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của tôi Tưởng Lâm lại đổ thẳng ly cà phê… lên người mình.
Đúng lúc ấy, Mạnh Tân Thời vừa quay lại.
“Chuyện gì vậy?”
Không cần đợi lâu, Tưởng Lâm lập tức lên tiếng, không một chút do dự:
“Chúng tôi đang nói chuyện rất tốt, chẳng hiểu sao ấy lại đột nhiên khó tôi như vậy.”
Tôi từng gặp nhiều người chuyên đi đổ nước bẩn lên người khác, đây là lần đầu tiên thấy có người tự đổ thẳng lên mình.
Tưởng Lâm lấy khăn giấy lau mặt, giọng mang đầy ấm ức:
“Cô mà việc với thái độ thế này thì… xin lỗi, tôi không thể đầu tư được.”
Nói như thể… ta từng có ý định đầu tư thật vậy.
Bạn thấy sao?