Yêu Đương Cùng Anh [...] – Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Không trách được lúc nãy khi tôi trình bày, ta cứ đứng đó tỏ ra chẳng hứng thú gì. Hóa ra căn bản ta không hề định bỏ tiền.

Vụ này là một mũi tên b.ắ.n ba con chim vừa tranh thủ bôi đen tôi trước mặt Mạnh Tân Thời, vừa có cớ từ chối đầu tư, lại còn tiện tay xây dựng hình tượng “nạn nhân bị bắt nạt”.

“Tôi thật không ngờ lại là kiểu người như vậy, Mạnh Tân Thời, chúng ta đi thôi.”

Cô ta xách túi chuẩn bị rời đi, Mạnh Tân Thời vẫn đứng yên bất .

Anh nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi thở dài, vô tội giơ tay:

“Em chưa đụng vào ta. Là ta tự tạt cà phê lên người mình.”

“Anh tin em.”

Nói rồi, Mạnh Tân Thời quay sang Tưởng Lâm:

“Cô ấy nói không , vậy là không .”

Tưởng Lâm trừng mắt kinh ngạc:

“Cô ta nói thì tin, còn tôi nói thì không tin à?!”

Mạnh Tân Thời bước chậm rãi về phía ta. Trước ánh mắt chất vấn của , Tưởng Lâm bỗng chốc né tránh, ánh mắt d.a.o thấy rõ.

“Mạnh Tân Thời, phải tin em. Em và quen biết bao nhiêu năm, cảm của em dành cho , chẳng lẽ không biết sao, em…”

“Vừa nãy ấy hắt cà phê vào như vậy phải không?”

Ly cà phê trên tay được giơ lên, đưa thẳng lên đỉnh đầu Tưởng Lâm.

Cô ta mở to mắt, không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào Mạnh Tân Thời.

Nhưng không hề buông tay.

Chỉ là… thay vì đổ lên người ta, xoay nhẹ cổ tay, dốc phần còn lại xuống… thẳng đôi giày cao gót của Tưởng Lâm.

“Anh…”

“Tưởng Lâm, cần hiểu rõ một điều: tôi không phải mấy trai bao hai mươi tuổi đầu nuôi trong nhà.”

“Bọn họ có thể tin , có thể tin cái thứ công lý mập mờ mà bịa ra. Nhưng tôi thì không dễ bị dắt mũi như vậy.”

“Mối quan hệ giữa tôi và cũng chẳng thần thánh như tưởng. Chỉ cần Lâm Oản mở miệng, tôi sẽ tin ấy. Cho dù hôm nay thật sự là ấy hắt cà phê lên người tôi cũng vẫn tin ấy.”

Nói xong, nắm lấy tay tôi, thản nhiên dắt tôi rời khỏi đó, để lại Tưởng Lâm đứng trơ trọi đầy nhục nhã.

Tôi quay đầu nhìn lại một chút ta siết chặt nắm , mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm theo bóng lưng chúng tôi.

“Em nghĩ ấy đang rất tức giận.”

“Thì sao? Anh không cần phải quan tâm cảm của tất cả mọi người. Chỉ cần quan tâm em là đủ rồi.”

Tôi cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi nãy giờ, muốn rút ra mà cũng rút không nổi.

“Thật ra… không cần phải nhiều như vậy đâu. Em vẫn có thể tự lo cho mình.”

Những năm qua, tôi vẫn luôn sống như vậy tự lực cánh sinh, không cần ai nâng đỡ.

“Vậy thì… càng thừa nhận, em là người tuyệt vời nhất.”

Mạnh Tân Thời dừng lại, quay người đối diện với tôi, nắm lấy cả hai tay tôi trong lòng bàn tay .

“Nhưng chịu không nổi. Anh chỉ muốn ở bên em, chỉ muốn đối xử tốt với em. Nếu được… em có thể thuận tiện chăm sóc luôn trái tim bị thương này của không?”

“Anh đúng là… mồm dẻo đến buồn nôn.”

Tôi bật cười không nhịn được. Mạnh Tân Thời nhân cơ hội, ôm chầm lấy tôi.

“Thật ra còn biết rất nhiều lời ngọt ngào khác nữa. Nếu em muốn nghe, sau này… ngày nào cũng nói cho em nghe, được không?”

Sau này à?

Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày… tôi và Mạnh Tân Thời lại có thể nói đến chuyện sau này.

Hôm chia tay năm ấy, tôi đã đứng khóc ở sân bay rất lâu.

Tôi từng nghĩ, đời này chắc chẳng còn cơ hội nào để gặp lại nhau nữa.

Chưa từng dám tin rằng, sẽ có một ngày… chúng tôi lại có thể thật sự bắt đầu lại một lần nữa, vì chính mình.

Sự thật chứng minh, ở gần trai quá… thật sự không phải chuyện tốt lành gì cho lắm.

ta luôn có thể bịa ra đủ loại lý do để sang nhà tôi.

Ví dụ như… cửa không mở được, nhà tự nhiên mất nước, máy nước nóng bị hỏng, v.v.

Tới lần thứ hai mươi ba ta bảo mình quên mang chìa khóa không vào được nhà, tôi rốt cuộc không nhịn nổi nữa, gào lên:

“Anh diễn cái gì vậy! Nhà dùng khóa vân tay mà!”

Mạnh Tân Thời gãi mũi, tỏ vẻ ngại ngùng:

“Ơ… giờ nhớ ra rồi. Hình như máy nước nóng hỏng rồi. Cho qua nhà em tắm một cái được không?”

Sau đó đúng như tưởng tượng tắm xong rồi cứ thế quấn mỗi cái khăn tắm đi qua đi lại trong nhà tôi, hoàn toàn không coi mình là khách.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -hang-xom/chuong-7.html">https://otruyen.vn/yeu-duong-cung--hang-xom/chuong-7.html.]

Càng quá đáng hơn là hôm nọ tôi với mẹ vừa từ ngoài về, đã bắt gặp ta từ nhà tôi bước ra… đi đổ rác.

“Tiểu Mạnh ra ngoài đấy à?”

“Dạ, chào . Cô ăn cơm chưa?”

Hai người vừa chào hỏi vừa chuyện trò rôm rả, tôi mới bắt đầu thấy có gì đó sai sai.

“Khoan đã, hai người… quen nhau từ bao giờ vậy?”

Mẹ tôi cười tươi:

“Chính là cái cậu hàng xóm đẹp trai mẹ hay nhắc đó. Mẹ còn hỏi thăm rồi, cậu ấy chưa có đâu! Mẹ đã nói với cậu ấy là mẹ có con còn chưa lấy chồng, hỏi thử có muốn quen không. Thế là nó gật đầu cái rụp luôn!”

Trước mắt tôi tối sầm. Tôi lập tức hỏi mẹ cái chuyện “mai mối” đó là từ bao giờ.

“Chắc… cũng mấy tháng trước rồi. Dạo này bận quá nên mẹ quên mất tiêu. Hay là mẹ mối cho hai đứa gặp mặt một lần nhé?”

…Vậy ra, Mạnh Tân Thời ngay từ đầu đã biết tôi chưa kết hôn?!

Nhìn mẹ tôi đầy hăng hái, tôi thật sự không tiện nói rằng… tụi con thật ra đang quen nhau lại rồi.

Chưa được bao lâu sau, công ty của Mạnh Tân Thời chính thức rót vốn đầu tư cho phòng thí nghiệm.

Tuy nói công tư phân minh, khoản đầu tư lần này lớn hơn dự kiến khá nhiều.

Tưởng Lâm dù đã từ chối đầu tư, nhờ Mạnh Tân Thời rót vốn, cấp trên của tôi vui ra mặt, đi đâu cũng như có gió nâng bước.

Chỉ là… chưa kịp vui lâu, tin đồn bắt đầu lan ra trong phòng lab.

Có người nói, Tưởng Lâm không chỉ từ chối đầu tư mà còn tố cáo tôi… quyến rũ nhà đầu tư để trục lợi cá nhân.

Tôi bị bộ phận giám sát nội bộ mời lên việc ngay hôm đó.

“Tôi thật sự không dùng sắc để moi tiền đầu tư đâu. Dù có quyến rủ được đầu tư thì… thì tôi cũng chả có lợi gì cho chuyện đó đâu.”

Cùng lắm là khi thiết bị hỏng hóc, sếp bớt cằn nhằn thôi.

Mà tranh giành dụng cụ trong phòng lab mới gọi là đẫm m.á.u ấy! Snack thì còn có thể chia cho nhau, đĩa cấy mới quyết không nhường!

Hết cách, tôi đành gọi điện cho Mạnh Tân Thời nhờ tới.

Vừa tới nơi, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:

“Vâng, đúng là bọn tôi đang nhau.”

...Anh có thể xem lại cái giọng điệu như thể đang tuyên bố chủ quyền ấy được không?

Nhân viên bên giám sát buộc phải điều tra toàn diện, nên đành ngồi đối diện với Mạnh Tân Thời để nghe thao thao bất tuyệt kể lại quá trình đương.

“Anh và Oản Oản quen nhau từ năm lớp 11…”

Hai tiếng sau.

Nhân viên ghi biên bản mặt cắt không còn giọt máu, tay run run gõ bàn phím.

Mà Mạnh Tân Thời thì vẫn còn đang ngồi đó, cười tủm tỉm kể chuyện như đang phát biểu trong đám cưới.

Một tiếng nữa trôi qua.

Sau khi xác nhận giữa chúng tôi không có bất kỳ giao dịch bất chính nào, cuối cùng tôi cũng được thả ra.

Có người trong phòng lẩm bẩm:

“Gõ đến sắp viêm gân tay luôn rồi… Chưa thấy ai nói nhiều vậy mà còn nhớ từng chi tiết không bị trùng lập nữa chứ.”

Không xa, Mạnh Tân Thời đang gọi điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc:

“Từ giờ không cần hợp tác với Tưởng Lâm nữa. Không cần thiết. Công ty không thiếu cái hợp đồng đó.”

Gác máy xong, quay sang tôi, gương mặt lại hiện ra nụ cười quen thuộc rồi bước tới.

Tôi vừa định lên tiếng, đã đưa tay chặn lại:

“Cảm ơn này, phiền rồi này, không cần nhiều vậy đâu,... em đừng nói mấy câu kiểu đó. Anh không muốn nghe.”

Những lời tôi đã chuẩn bị kỹ, một lần nữa… nghẹn lại.

Tôi thở dài bất đắc dĩ:

“Vậy thì… cúi đầu xuống.”

“Gì cơ?”

“Không muốn em nói gì cả. Vậy thì cái này đi.”

Tôi kiễng chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán .

“Mạnh Tân Thời, em .”

Thật may, cuối cùng chúng tôi vẫn có thể trở về bên nhau.

Nếu sau này không thể nói những câu khách sáo như “cảm ơn” nữa…

Thì đành dùng thương để thay lời cảm ơn mà thôi.

_HOÀN_

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...