Yêu Đương Với Rắn [...] – Chương 2

Anh chớp mắt hai cái, hơi thở dồn dập, gần như luống cuống ngồi lại vào ghế lái.

Ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, phải một lúc sau mới mở miệng:

“Tiểu Lê chủ ra chuyện này, thật sự rất vui.”

“Nhưng dạo này hơi bận.”

Anh , “Chờ thêm một thời gian nữa, sắp xếp xong xuôi, sẽ mang hành lý đến ở chung với Tiểu Lê, chứ?”

Dạo này công ty đúng là nhiều việc, thời gian Tạ Tri Hàn dính lấy tôi cũng ít hơn hẳn.

Lời của trai lần này chẳng khác nào xác nhận rằng mối quan hệ đang tiến thêm một bước.

Mấy nghi ngờ trong lòng tôi phút chốc tan biến sạch sẽ.

Tôi lại ghé tới hôn một cái:

“Vậy đừng để mình mệt quá nhé. Em mong chờ mỗi sáng tỉnh dậy là thấy bên cạnh lắm đó.”

Tạ Tri Hàn nắm lấy tay tôi, đan chặt từng ngón tay.

Đôi mắt đen thẳm tôi sâu hoắm, chẳng thể đọc cảm trong đó.

Anh chậm rãi từng chữ, như thể rất luyến tiếc không nỡ thốt ra:

“Anh cũng rất mong chờ… ở bên Tiểu Lê.”

3

Từ sau khi Tạ Tri Hàn mơ thấy rắn đen là điềm lành, tôi cũng chẳng còn để tâm mấy đến những giấc mơ có rắn nữa.

Hơn nữa, kể từ hôm đó đến nay đã gần một tuần tôi không còn mơ lại.

Ý định ban đầu là muốn đến chùa xem thử, giờ cũng dần bị tôi quẳng ra sau đầu.

Tôi háo hức chờ Tạ Tri Hàn bận rộn xong xuôi, để hai đứa dọn về sống chung.

Được sống cùng người mình , ai mà không mong chờ chứ?

Một ngày nữa lại tan ca, Tạ Tri Hàn đưa về nhà như thường lệ, tôi tắm rửa xong, chuẩn bị lên giường cuộn chăn xem tivi.

Chuông cửa bỗng vang lên.

Tôi cứ tưởng đồ ăn vừa đặt đến rồi.

Nhưng khi mở cửa ra, lại thấy một mặc đạo bào màu xanh đen, xinh đẹp đứng trước cửa.

Cô ấy không gì ngay lập tức.

kia nhíu mày, đánh giá gương mặt tôi một lượt, rồi lại vào trong phòng qua khe cửa.

Tôi cảnh giác hỏi:
“Có chuyện gì sao?”

Lúc đó ấy mới nhàn nhạt mở miệng:
“Tôi cảm nhận ở đây có một luồng khí rất mạnh. Lần theo mà đến, phát hiện nguồn gốc là .”

“Xem tướng của , vận đào hoa quá vượng, sẽ gặp nạn.”

Thời buổi nào rồi, còn có người đến tận cửa để tuyên truyền mê tín dị đoan?

Tôi âm thầm trợn trắng mắt, ngoài mặt vẫn giữ phép lịch sự:
“Tôi không cần xem tướng hay cải vận đâu, cảm ơn .”

Nói xong, tôi định rút người lại đóng cửa.

Ai ngờ mặc đạo bào đó đưa tay chặn cửa, một tay khác bấm đốt ngón tay tính toán gì đó.

Cô nhíu mày, giọng lạnh nhạt mà mang theo cảnh báo:
“Bạn trai là một con rắn nghìn năm. Nếu còn không tin, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn ăn thịt.”

“…Yêu rắn nghìn năm? Cô không định với tôi là Bạch Tố Trinh đấy chứ?”

Tôi bật :
“Vậy còn là ai? Pháp Hải chắc?”

Nói rồi, tôi càng cố sức đẩy ta ra ngoài để đóng cửa lại.

Nhưng gầy gò nhỏ bé trước mặt lại khỏe đến khó tin.

Tôi dốc hết sức, mà thân thể ấy vẫn không hề nhúc nhích.

“Tôi thật, mà không đi tôi gọi công an đấy.” Tôi nghiêm mặt cảnh cáo.

mặc đạo bào vẫn giữ nguyên vẻ bình thản:
“Tôi đến là để giúp .”

Giúp cái đầu thì có!

này không định cướp bóc thì chắc đầu óc có vấn đề.

Tôi giả vờ ngoan ngoãn nghe theo, tay thì lén mò vào túi quần định gọi cảnh sát.

Vừa bấm số đầu tiên, hình ảnh trong mắt tôi chợt nháy sáng một cái, rồi đột nhiên xuất hiện mấy dòng chữ lơ lửng — y như mấy dòng bình luận bay trong phim truyền hình.

【Cuối cùng chị thân thương cũng xuất hiện rồi!】

【Phiền chết mất, nữ phụ sao còn chưa bị dọa chạy đi? Tôi muốn xem nam chính rắn và nữ đạo sĩ ngược nhau tới chết cơ!】

【Tình tiết trước nhạt quá rồi, tôi muốn coi cảnh nóng! Tôi muốn xem “cái đuôi” của rắn, muốn thấy chị trợn mắt cầu xin! Mau để nữ phụ rút lui đi, rồi nam chính mới vì chuyện đó mà trút giận lên nữ chính, quá mong chờ đoạn này luôn á!】

Con ngươi tôi như chấn , bàn tay đang định bấm số cũng khựng lại.

Cái gì ?

Nam chính rắn? Nữ phụ? Đừng là… đang đến Tạ Tri Hàn và tôi đấy nhé?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...