Yêu Đương Với Rắn [...] – Chương 3

4

Trong đầu tôi giờ chỉ còn một chữ: vãi.

Nhưng ngoài mặt tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, ra sức đẩy cánh tay đang chặn cửa của ta ra.

“Không cần đâu, thật sự không cần.”

Thấy tôi kiên quyết, nữ đạo sĩ khẽ thở dài, đầy vẻ bất đắc dĩ.

Cô ấy móc trong túi ra một lá bùa gấp hình tam giác, nhét vào tay tôi:
“Cái này có thể giúp kháng lại một phần khí thao túng. Đợi khi thấy bộ mặt thật của hắn, sẽ hiểu tôi không phải lừa gạt.”

Nói xong, ta buông tay ra.

Cánh cửa cuối cùng cũng đóng lại thành công.

Tôi bóp trán, không thèm để ý đến lá bùa đang rơi dưới đất, mà chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt mấy lần cho tỉnh táo.

Tỉnh lại rồi.

Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, những dòng chữ đen như phụ đề vẫn chễm chệ chiếm lấy tầm , liên tục trôi qua.

【Nữ phụ thật không biết điều. Chị tốt bụng đến giúp mà còn cho là lừa đảo. Rồi đến khi thấy bộ dạng thật của nam chính, lại chạy về ôm đùi người ta không buông.】

【Nữ phụ này bao giờ mới bị đá ra ? Tình tiết nhiều quá rồi.】

【Sắp rồi, sắp rồi. Nếu không có ta, nữ chính cũng chẳng cần ở cạnh nam chính để ngăn hắn đi tìm. Nữ phụ là nhân tố kết dính mà, có nhiều đất diễn cũng hợp lý thôi.】

Dựa vào những dòng bình luận đó, tôi rút ra một kết luận:

Trong mắt bọn họ, thế giới này chẳng khác nào một quyển truyện P về người và .

Nam chính chính là trai tôi — Tạ Tri Hàn.

Nữ chính lại không phải tôi, mà là đạo sĩ vừa rồi — tên là Mặc Lăng.

Trong nguyên tác, tôi sau khi phát hiện thân phận thật sự của Tạ Tri Hàn thì sợ bị hắn ăn thịt, nên bỏ trốn.

Còn Mặc Lăng vì không thể tiêu diệt Tạ Tri Hàn, lại không muốn tôi bị , nên ở lại để kìm hãm hắn.

Tạ Tri Hàn không tìm thấy tôi, nổi giận. Trong một lần phát , hắn đã “lăn giường” với Mặc Lăng. Càng hận càng , càng cảm càng biến đổi, cuối cùng “ngược luyến thâm”, kết thúc viên mãn.

…Cái thể loại gì trời?

Nghĩ lại khoảng thời gian nửa năm nhau, tôi thật sự không thể kết nối nổi những lời quái dị đó với thực tế cuộc sống của mình.

Thôi thì… ngủ một giấc, chắc mọi thứ sẽ bình thường trở lại.

Tôi ôm theo suy nghĩ ấy, thậm chí đến cả đồ ăn vừa đặt cũng chẳng buồn ra lấy, nằm lăn ra giường.

Dù đầu óc rối tung lên, cơ thể vẫn không mất đi cơn buồn ngủ.

Chưa đếm đến trăm, tôi đã chìm vào giấc ngủ.

Và tôi lại mơ thấy giấc mơ đó…

Con rắn đen quấn chặt quanh người tôi, đầu đuôi nhọn khẽ nâng vạt áo ở thắt lưng, cử nhẹ nhàng mà gợi cảm.

Thân nhiệt của nó rất thấp, những chỗ da thịt chạm vào đều khiến tôi không kìm mà rùng mình.

Không hiểu vì sao, lần này trong mơ, đầu óc tôi lại vô cùng tỉnh táo.

Tôi rõ từng lớp vảy đen bóng của con rắn, dưới ánh trăng lấp lánh ánh bạc. Cũng nghe rõ ràng khi nó tiếp với tôi, “nó” phát ra hai tiếng rên khẽ, mang rõ giọng điệu của con người.

Cuối giấc mơ, cơ thể con rắn bao phủ trong một luồng ánh sáng trắng.

Rồi biến thành hình dạng nửa người nửa rắn, giống như Nữ Oa.

Người đàn ông cúi xuống, ánh mắt vừa khát khao vừa kiềm chế, hôn nhẹ lên trán tôi.

Khoảnh khắc ta tiến lại gần, gương mặt quen thuộc đó hiện rõ trong tầm mắt không thể cử của tôi.

Nốt ruồi lệ quyến rũ dưới mắt, đôi mắt đào hoa lấp lánh mê hoặc.

Đó chính là gương mặt của trai tôi — Tạ Tri Hàn.

5

Giấc ngủ đêm đó vẫn rất sâu.

Lúc tỉnh dậy, cơ thể tôi chẳng thấy có gì khó chịu, vẫn giống hệt như sau mỗi lần mơ trước đó.

Ngoài cửa, lá bùa mà hôm qua Mặc Lăng nhét vào đã cháy đen như than.

Tôi chằm chằm vào vết tro tàn đó một lúc, rồi dọn sạch sẽ.

Xuống dưới nhà, xe của Tạ Tri Hàn đã đậu sẵn ở chỗ quen thuộc, cửa xe mở chờ tôi.

Vừa ngồi vào ghế phụ, nụ hôn của ấy đã rơi xuống trước cả lời chào.

Môi rất lạnh, mỗi lần chạm vào đều khiến tôi rùng mình.

Trước đây hỏi, Tạ Tri Hàn còn giả vờ tội nghiệp mình thể chất yếu, khiến tôi mềm lòng, rồi bị dỗ dành đủ thứ chuyện kỳ lạ mới chịu buông tha.

Giờ nghĩ lại…

Làm gì có người bình thường nào lại có thân nhiệt luôn lạnh như ?

Tôi định chất vấn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...