Yêu Thầm Thành Đôi – Chương 1

Ngày mà tôi biết người mà bản thân thầm thích đã có , tôi đã đặt dấu chấm hết cho ba năm thầm mến của mình.

Cho đến buổi họp lớp sau khi tốt nghiệp, đột nhiên dồn tôi vào sau cánh cửa:

"Đừng giận nữa không, vợ ?"

Tôi người mà mình từng chôn sâu dưới tận đáy lòng, cảm có chút gợn sóng.

Nóng lòng muốn đuổi đi, tôi lạnh nhạt lên tiếng:

"Cố Thư Bạch, buông tay ra, đừng quấn lấy tôi nữa!"

Anh siết chặt vòng tay, môi nhẹ nhàng hôn lên trán tôi:

"Thư Thư, em thực sự không cần nữa sao?"

Nhìn với đôi mắt hơi đỏ và dáng vẻ ấm ức như thật là khác xa so với năm đó.

1

Cố Thư Bạch là nam thần của trường mà tôi đã thầm thích suốt ba năm.

Anh có ngoại hình xuất sắc, lại còn biết nhảy và mỗi năm trong lễ kỷ niệm trường đều có sự xuất hiện của .

Còn tôi thì sao? Ngoài việc học ra thì dường như chẳng có điểm gì nổi bật cả.

Cho đến một ngày nọ, đột nhiên bước đến trước mặt tôi và mời tôi gia sư cho .

Tôi không hiểu vì sao lại tìm tôi trong lòng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Mãi đến khi tôi vô nghe cuộc trò chuyện của với một :

“Thư Bạch, sao cậu lại nhờ con mọt sách đó dạy kèm chứ?”

“Còn không phải vì ấy sao?”

“A~ Hóa ra là vì chị dâu à!”

“Đừng bừa, bây giờ tạm thời vẫn chưa phải.”

Tim tôi đập loạn nhịp.

Tôi siết chặt trong tay tập tài liệu quan trọng vốn định đưa cho lại bất ngờ nghe thấy cuộc chuyện này.

“Ai đó?!”

bên cạnh Cố Thư Bạch đột nhiên cảnh giác quát lên, khiến tôi cứng đờ cả người tại chỗ.

Lúc nghĩ rằng mình đã bị phát hiện vì nghe lén, tôi còn đang lưỡng lự không biết có nên đi ra không thì có người đã nhanh chân hơn tôi một bước.

“Mình… Mình không cố ý.”

Từ cửa trước của lớp học, Thẩm Kiều Kiều đột nhiên bước vào.

 Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng đang vội vàng giải thích:

“Mình chỉ đến tìm Thư Thư thôi. Bọn mình hẹn nhau đến thư viện bài cậu ấy không đến.”

Thẩm Kiều Kiều rụt rè với Cố Thư Bạch, ánh mắt lấp lánh ánh sáng.

Tôi vốn dĩ chẳng có giao gì mấy với ấy, với danh hiệu vạn năm á quân của mình, ấy luôn theo sát tôi để học tập.

Mỗi lần ấy dùng giọng mềm mại, dịu dàng và vẻ ngoài vô đó để chuyện với tôi, tôi rất khó mà lạnh lùng từ chối. Vì thế nhiều người đều nghĩ rằng quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.

“Không sao đâu.”

Giọng dịu dàng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Từ góc độ này, tôi có thể thấy Cố Thư Bạch đang dịu dàng Thẩm Kiều Kiều.

Anh chậm rãi bước đến trước mặt ấy.

“Cần bọn tôi giúp cậu đi tìm Lý Thư Thư không?”

“Không... không cần đâu...”

Khuôn mặt Thẩm Kiều Kiều đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Nhưng rất nhanh ấy lại có vẻ mặt do dự.

“À... mà, Thư Thư cậu ấy đang giúp cậu ôn tập, cậu có muốn đi cùng mình tìm ấy không?”

Tôi sững người, không hiểu sao trong lòng lại có chút chua xót.

Trong vô thức, tôi về phía Cố Thư Bạch chờ xem phản ứng của .

Tự nhủ với bản thân rằng chắc chắn là sẽ không đồng ý đâu.

Nhưng rồi.

Anh lại khẽ bật , giọng nhẹ nhàng như làn gió xuân:

“...Được.”

Tôi không rõ biểu cảm trên gương mặt lúc ấy.

Nhưng tôi có thể nghe thấy rất rõ rằng đã đồng ý với Thẩm Kiều Kiều.

Nỗi buồn và sự hụt hẫng như từng đợt sóng trào hòa cùng cảm giác chua chát, từng chút từng chút một nghiền nát trái tim tôi.

Theo bản năng, tôi vội vàng xoay người rời đi, trông hệt như đang chạy trốn.

Trong cơn hoảng hốt, tôi lại lẩm bẩm tự hỏi bản thân mình.

Anh ấy ấy… rốt cuộc là ai?

 

2

Năm đầu tiên thích Cố Thư Bạch.

Tôi là học sinh chuyển trường mới đến, mà học sinh chuyển trường thì luôn phải đối mặt với vấn nạn bắt nạt và tôi cũng không phải ngoại lệ.

Dù mỗi ngày tôi đều cẩn trọng trong lời ăn tiếng vẫn không thể tránh khỏi bị cuốn vào cái gọi là "nhóm đầu gấu" trong trường.

“Mày là đứa mới đến đúng không? Biết luật ở đây chứ?”

Một nữ sinh với mái tóc vàng chói kéo tôi đến trước mặt một có làn da trắng trẻo lại đang cầm điếu thuốc trong tay.

Cô ta bảo tôi phải gọi người kia là "đại ca" và nộp 100 tệ phí gia nhập và rằng từ nay sẽ có người bảo kê cho tôi.

Tôi chẳng thèm quan tâm đến đám người này nên đứng dậy định rời đi, một cái tát giáng mạnh lên mặt tôi.

Tôi chưa từng trải qua những chuyện như thế này bao giờ. Cả người sững sờ và những giọt nước mắt không kìm mà rơi xuống.

Nữ sinh tóc vàng túm lấy tóc tôi, gằn giọng:

“Cho mày xem thường đại ca hả? Mau nộp tiền, không thì đánh chết mày đấy!”

“Mình... mình không có tiền.”

đang cầm điếu thuốc tiến lại gần, đầu thuốc lập lòe càng lúc càng sát vào cánh tay tôi.

Đúng lúc đó Cố Thư Bạch xuất hiện. Anh ôm nghiêng chiếc ván trượt, giọng lạnh nhạt cất lên:

“Các cậu muốn bị trường xử nữa à?”

cầm điếu thuốc khựng lại, quay đầu :

“Thư Bạch? Sao cậu lại ở đây?”

Cố Thư Bạch ta, giọng vẫn hờ hững:

“Cậu không muốn thầy giám thị biết cậu đang bắt nạt học đâu nhỉ? Tôi nhớ là nếu cậu bị bắt thêm lần nữa thì chắc chắn sẽ bị đuổi học đấy.”

Nữ sinh tóc vàng lập tức buông tóc tôi ra, cầm điếu thuốc chỉ tay về phía tôi rồi cùng mấy người kia rời đi.

Tôi sợ đến mức ngồi bệt xuống đất. Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì bóng dáng chàng trai kia đã không còn ở đó.

Sau này tôi mới biết, tên là Cố Thư Bạch.

Tôi đã từng nghĩ rằng cảm thầm mến này của mình có thể đơm hoa kết trái.

Cho đến khi tôi nghe thấy cuộc chuyện ấy, đã có người mình thích rồi.

Người đó… không phải tôi.

Tôi không biết mình đã quay về lớp bằng cách nào.

Chỉ biết rằng bàn tay mình đang vô thức siết chặt tờ bài kiểm tra, còn trong lòng thì cuộn trào một nỗi chua xót không thể diễn tả nổi thành lời.

Đúng , Cố Thư Bạch sẽ không bao giờ thích tôi.

Tất cả chỉ là sự đơn phương của riêng tôi mà thôi.

“Thư Thư, có người tìm cậu kìa!”

Nghe theo hướng tay học chỉ, tôi ra cửa.

Cố Thư Bạch đứng đó, trong tay cầm hai chai sữa dâu.

“Thư Thư, tối tự học cậu có thể giúp tôi ôn tập không?”

Trước đó tôi còn đang ngẩn người tại chỗ nên không hề hay biết đã đến từ bao giờ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...