Cậu ấy suốt ngày chê bai Cố Thư Bạch ẻo lả, còn toàn bụng dạ xấu xa.
Nhưng khi đó, tôi thiên vị Cố Thư Bạch, cảm thấy Tiêu Ngọc Sinh chỉ đang ghen ăn tức ở mà thôi.
“Đồ con ham sắc quên !”
Mỗi lần như thế, Tiêu Ngọc Sinh đều búng trán tôi, hận không thể dạy dỗ tôi nên người.
“Sao cậu cứ bị cậu ta nắm thóp thế? Nếu một ngày nào đó, Cố Thư Bạch có người trong lòng rồi thì cậu tính sao?”
“Đừng bậy!”
Tôi tức giận phản bác.
Nhưng không ngờ, câu ấy lại trở thành sự thật.
“Cậu về từ khi nào?”
Tôi giật lấy tập ghi trọng tâm, tiện thể hỏi.
Cũng đã lâu rồi tôi không gặp cậu ấy, vì Tiêu Ngọc Sinh phải ra ngoài tham gia kỳ thi thể chất một thời gian dài.
“Hôm qua mới về.”
Cậu ấy thả người ngồi xuống, tiện tay cầm hộp sữa trên bàn tôi lên uống.
Bỗng nhiên, cậu ấy như hồ ly:
“Đoán xem vừa rồi tôi gặp ai?” Tôi liếc mắt cậu ấy, không đáp.
Tiêu Ngọc Sinh híp mắt lại:
“Cậu thật sự không quan tâm, hay là đã biết Cố Thư Bạch và Thẩm Kiều Kiều cùng đi…”
“Tiêu Ngọc Sinh!”
Tôi cắt ngang lời cậu ấy, giọng điệu nghiêm túc:
“Cố Thư Bạch không thích mình, cũng sẽ không ở bên mình.”
“Cậu ta sao lại không thích…”
“Đừng bậy!”
Tôi cầm chiếc bánh mì trên bàn nhét thẳng vào miệng Tiêu Ngọc Sinh, vẻ mặt đầy phiền muộn.
Quả nhiên, cậu ấy im lặng.
Nhưng chẳng bao lâu sau.
“Cậu ghi chép nhiều trọng điểm như là để cho ai thế?”
“…”
“Đừng với tôi là để cho Cố Thư Bạch đấy nhé!”
“…”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Một lúc sau, Tiêu Ngọc Sinh thở dài:
“Thư Thư, tôi cảm thấy Cố Thư Bạch không hề là người dịu dàng, lịch thiệp như cậu vẫn nghĩ. Nếu không thì sao lại giống cái lò sưởi chung của mọi người như thế, cứ giữ cậu lửng lơ không buông?”
Tôi liếc cậu ấy một cái:
“Sao cậu biết rõ ?”
Tiêu Ngọc Sinh im lặng.
Cuối cùng, cậu ấy cứng rắn giật lại tập ghi trong tay tôi, mặt đầy khó chịu.
“Thôi bỏ đi, nếu cậu ta đã mù quáng như thì đừng đưa cho cậu ta nữa. Tôi đang cần ghi đây. Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập, cố gắng để chúng ta vẫn có thể cùng nhau… đi học.”
Tiêu Ngọc Sinh là kiểu người luôn cà lơ phất phơ, miệng cũng chẳng có mấy cái phanh.
Mà tôi thực sự cũng chẳng có tâm trạng để giải thích gì nhiều với cậu ấy gì.
Thế nên tôi dứt khoát đưa ghi cho cậu ấy:
“Cậu muốn thì lấy đi.”
Dù sao thì Cố Thư Bạch cũng chẳng cần nữa.
Ít nhất thì tôi cũng không muốn phí hoài khoảng thời gian đã dày công viết những ghi chép này.
Nhưng vừa dứt lời thì tôi chợt cảm giác có một ánh mắt đang dõi theo mình.
Cảm giác khó chịu này khiến tôi theo bản năng nhíu mày, quay đầu .
“Cố… Cố Thư Bạch?”
Tôi không biết đã đứng ở cửa lớp từ bao giờ.
Nhưng ánh mắt của rất nhanh lướt qua quyển ghi trên tay Tiêu Ngọc Sinh.
Sau đó, dừng lại vài giây.
Rồi lại về hộp sữa mà Tiêu Ngọc Sinh đã uống cạn.
Ánh mắt dần trở nên sắc lạnh.
Bầu không khí kỳ lạ đến mức khiến tôi cảm thấy khó hiểu.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Ngọc Sinh bật , vỡ sự im lặng trong lớp học.
“Sao quay lại rồi?”
Cậu ấy cầm quyển ghi , cố phe phẩy như đang quạt gió.
Rồi chắn trước mặt tôi, vẻ mặt đầy thích thú trêu chọc Cố Thư Bạch: “Chà, đại thần của chúng ta, nhanh như đã tiễn xong cậu rồi sao?”
Lúc này tôi mới để ý đến bộ đồng phục trên tay Cố Thư Bạch.
“Thư Bạch, đợi mình với!”
Từ phía sau, Thẩm Kiều Kiều chạy vào.
Cô ấy thấy ánh mắt tôi rơi vào bộ đồng phục, sắc mặt liền thay đổi, nhanh chóng giật lấy từ tay Cố Thư Bạch.
“Thư Thư, đồng phục của cậu để quên ở đâu ? Tớ và Thư Bạch đã mang về cho cậu rồi này.”
Tôi cảnh tượng này, bỗng thấy có chút buồn .
5
Tôi vừa định rằng không cần phiền họ giúp đỡ, thì Cố Thư Bạch đã cầm theo một chiếc áo khoác đồng phục bước vào.
Giống như những lần đến tìm tôi để ôn tập trước đây.
Nhưng lần này, đứng chặn ngay trước mặt tôi không chừa lại chút khoảng trống nào.
Áp lực vô hình ập tới khiến tôi chưa kịp mở miệng, mọi lời định thốt ra đều tan biến.
“Tôi thấy đồng phục của cậu bị bẩn, nên đã mang về giặt giúp rồi. Tạm thời mặc của tôi đi.”
Nói rồi, Cố Thư Bạch lấy ra một chiếc áo đồng phục sạch sẽ.
Anh duỗi tay đưa cho tôi, ánh mắt chăm quan sát phản ứng của tôi:
“Cậu thấy chứ?”
Hương thơm của nước giặt thoang thoảng trong không khí.
Chỉ cần liếc mắt, tôi đã nhận ra đó là áo của .
Nhưng bàn tay đang cầm chiếc áo kia, gân xanh nổi lên rõ ràng như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Rõ ràng là vô cùng miễn cưỡng.
Chắc chắn là vì Thẩm Kiều Kiều nên mới đưa cho tôi.
Tôi khẽ gật đầu, nghĩ rằng ngoài cách này ra thì còn có thể gì khác nữa?
Tôi đón lấy áo đồng phục, ánh mắt vô thức về phía Thẩm Kiều Kiều.
“Sao , Thư Thư? Cậu không thích mặc đồ của Thư Bạch à?”
Giọng của ấy nhẹ nhàng trong đáy mắt lại mang theo vẻ khiêu khích.
Thực ra tôi vẫn luôn không hiểu sự địch ý mà Thẩm Kiều Kiều dành cho tôi.
Dù là ôn tập trước kỳ thi hay trao đổi đề thi thử, tôi đều sẵn lòng chia sẻ với ấy.
Nhưng mỗi lần thi, tôi đều cao hơn ấy một chút.
Cô ấy dần dần không vui rồi cảm thấy tôi đã cướp mất thứ vốn dĩ thuộc về ấy.
Thậm chí có lần tôi vô nghe thấy ấy cùng vài học khác bàn tán về mình.
Cô ấy tôi biết chơi chiêu, rõ ràng là hai người cùng ôn tập lần nào cũng chỉ có tôi đạt điểm cao hơn.
Tôi chân thành giúp ấy học bài trong mắt ấy, đó chỉ là sự giả tạo.
Cứ như thể tôi đang cố ấy .
Từ đó chúng tôi không còn học cùng nhau nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, đưa bộ đồng phục cho Thẩm Kiều Kiều.
Nhìn nó thêm vài lần rồi bình thản :
“Mình không có đồng phục để mặc cũng không sao, mình biết không nên lấy đồ của người khác. Nó thuộc về cậu thì nên trả lại cho cậu đi.”
Đồng phục cũng như Cố Thư Bạch, tôi đều không cần nữa.
Tôi chỉ muốn tập trung hoàn thành việc học của mình.
Những chuyện khác, tôi cũng không muốn bận tâm nữa.
Tôi không quay đầu lại.
Bạn thấy sao?