Yêu Thầm Thành Đôi – Chương 4

Tự nhiên cũng chẳng thấy khoảnh khắc khi tôi đưa trả đồng phục, cả người Cố Thư Bạch bỗng chốc cứng đờ.

Khuôn mặt càng trở nên nặng nề hơn. 

Thẩm Kiều Kiều sững người.

Nhưng rất nhanh, ấy vờ như khó xử mà :

“Nhận đồng phục của Thư Bạch thì có vẻ không ổn lắm đâu.”

Lúc nào ấy cũng giả vờ ngây thơ vô tội như .

Nhìn hai người họ đứng cạnh nhau, chút lưu luyến cuối cùng trong lòng tôi cũng tan biến.

Tôi bực bội nhét bộ đồng phục vào tay ấy rồi định gọi Tiêu Ngọc Sinh đi ra ngoài.

Nhưng lại bị Cố Thư Bạch gọi lại.

“Lý Thư Thư.”

“…Làm gì?”

Tôi quay đầu, liền thấy cầm nửa chai sữa dâu còn lại trên bàn tôi. Anh lắc lắc chai sữa trong tay mà lòng tôi cũng theo đó mà dao .

“Cậu không cần đồng phục của tôi.”

Đôi mắt sâu thẳm của dường như đang đè nén cảm gì đó.

Cố Thư Bạch tôi, chậm rãi hỏi:

“Ngay cả sữa dâu, cậu cũng đưa cho người khác uống rồi sao?”

Sữa dâu dĩ nhiên tôi sẽ uống. Tôi có thể tự mua mà.

Nhưng khi thấy ánh mắt của Thẩm Kiều Kiều, tôi lập tức lắc đầu, vội vã đáp:

“Mình không thích uống sữa dâu. Trước đây là quà cảm ơn vì cậu dạy kèm mình thôi, sau này không cần nữa.”

Tôi không muốn dính dáng gì đến hai người họ. Càng không muốn bị cuốn vào bất cứ rắc rối nào liên quan đến họ nữa.

Tôi siết chặt chai sữa dâu trong tay đến mức các khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Cố Thư Bạch sững người tôi.

Ánh mắt thoáng chút vẻ hoang mang.

“…Rõ ràng trước đây không phải như .”

Giọng của như ẩn chứa một chút uất ức khó nhận ra

6

Tôi không để ý đến sự khác lạ của Cố Thư Bạch. Cũng không còn một lòng một dạ hướng về nữa.

Ban đầu có chút không quen. Nhưng cũng may sắp thi đại học rồi, Cố Thư Bạch cũng bận rộn hơn hẳn, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.

Tôi dần dần thích ứng với sự thay đổi này.

Lúc đầu, Tiêu Ngọc Sinh còn luôn thấp thỏm lo lắng và sợ tôi buồn lòng.

Mãi đến khi tôi thi xong kỳ thi tuyển thẳng, cậu ấy mới tít mắt hỏi:

“Thật sự không thích nữa à?” “Tôi từng lừa cậu bao giờ chưa?”

Tôi lười biếng lườm cậu ấy một cái.

“Cái này thì khó lắm.”

Tiêu Ngọc Sinh bắt đầu tỉ mỉ kể lại thành tích huy hoàng của tôi:

“Không biết ai đó ngày nào cũng chạy đến thư viện chiếm chỗ cho một người, còn vì sợ bị phát hiện mà cứ đợi người ta ngồi xuống rồi mới giả vờ đi tới.”

Nói đến đoạn sau, cậu ấy đổi giọng thành kiểu tố cáo tội trạng.

Tôi bị chặn họng không thể phản bác.

Chuyện này tôi đúng là không chối cãi .

Khi đó để có thể ngồi cạnh , sáng nào tôi cũng dậy thật sớm để giành chỗ.

Thậm chí còn mang đồ ăn sáng cho lao công trong thư viện suốt mấy ngày liền chỉ để đổi lấy hai chỗ ngồi cố định.

Thư viện cấm giữ chỗ nên mỗi lần tôi đến đều chật kín người, gần như không còn chỗ để chen vào.

Không còn cách nào khác, thế là tôi đành phải nghĩ ra một "kế sách".

Khi thấy Cố Thư Bạch đến thì tôi lặng lẽ dời sách của mình đi chỉ để lại một chỗ trống, rồi giả vờ như không quan tâm đến. 

Đợi đến khi hỏi thì tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cho phép ngồi xuống, trong lòng thì âm thầm vui sướng.

Dù Cố Thư Bạch học nhảy thành tích văn hóa của cũng cực kỳ xuất sắc.

Có lúc tôi đã từng nghĩ rằng nếu mình vừa học nhảy vừa học tập, liệu có thể xuất sắc như không?

Câu trả lời là không.

Tôi không phải kiểu người có thể tốt hai việc cùng một lúc.

Có lần tôi lén đi xem Cố Thư Bạch nhảy.

Anh như tỏa sáng trên sân khấu, đầy cao quý và thanh tao tựa như một hoàng tử quý tộc.

Khi kết thúc điệu nhảy theo nhịp điệu, tôi không kìm mà vỗ tay.

Và trong khoảnh khắc quay đầu lại, nụ rạng rỡ ấy khiến tôi chói mắt đến mức ngẩn ngơ.

Tôi chưa từng thấy ai có nụ đẹp đến .

Anh tôi rồi khẽ gật đầu, đôi môi hơi mấp máy.

Tôi rõ ràng,

Anh : “Cảm ơn!”

Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi bỗng nhiên rung .

Có lẽ… đó chính là khoảnh khắc khởi đầu của mối thầm lặng này.

Tôi thu lại ánh mắt thoáng vẻ ảm đạm đi, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng.

“Lần này là thật!”

“Tôi thực sự không thích Cố Thư Bạch nữa!”

Tôi chắc nịch, kiên quyết.

Hoàn toàn không nhận ra, từ một góc khuất phía sau có một cơn gió nhẹ lướt qua.

Tiêu Ngọc Sinh nhướng mày khiêu khích, khóe môi nhếch lên đầy thú vị.

7

Tiêu Ngọc Sinh không ngờ rằng khi tôi quay lại thì tôi đã không còn thích Cố Thư Bạch nữa.

Cậu ấy luôn đối xử với tôi như em, mặc dù là tự nhận như khi thấy tôi không còn "treo cổ" trên cái cây đó nữa thì rõ ràng cậu ấy vui mừng lắm, vì như cậu ấy mới có cơ hội, đúng không?

Dù sao thì tôi và cậu ấy cũng quen biết nhau ba năm rồi.

Cậu ấy lúc nào cũng có vẻ lông bông, mang đến cho người ta cảm giác không đáng tin cậy.

Nhưng chỉ có tôi mới biết, khi ở bên cậu ấy, tôi lại có một cảm giác yên ổn khó tả.

…...

“Trả lại cho tôi cuốn ghi chép!”

Cố Thư Bạch lạnh lùng với Tiêu Ngọc Sinh.

Tiêu Ngọc Sinh ánh mắt lạnh lẽo của Cố Thư Bạch.

“Cậu !” Cậu ấy không nhịn mà phải chửi một câu.

“Thư Thư của tôi, đồ của ấy không cho ai đụng cũng không cho ai lấy.” Còn nhớ lần trước là cậu ấy lén uống cốc sữa dâu của Thư Thư. 

Nửa đêm Cố Thư Bạch lên ký túc xá tìm cậu ấy, bắt cậu ấy phải móc tiền ra mua lại một chai sữa dâu cho Thư Thư.

Tên điên này chính là không muốn ai có thứ gì của Thư Thư.

Cố Thư Bạch không gì.

Anh chỉ ngẩng đầu, yên lặng Tiêu Ngọc Sinh.

…… * Chỗ này dưới góc của Tiêu Ngọc Sinh. *

Tôi không chịu nổi, cuối cùng chỉ đành mắng mỏ rồi đưa cho ta 20 đồng.

"Đi đi đi, mua cho đủ đi lần sau tôi sẽ vẫn trộm đấy!" Cố Thư Bạch số tiền trong tay, siết chặt lại.

Ngày hôm sau tôi thấy ta mua rất nhiều sữa dâu về ký túc xá.

Quả thật, ta đã chuẩn bị sẵn rất nhiều để dành cho Thư Thư.

Tiêu Ngọc Sinh khẽ mím môi, mà thầm nghĩ xem ra mình thực sự có một nhiệm vụ nặng nề rồi. 

Nhưng thật ra đây không phải lần đầu.

Không biết từ khi nào, đồ của Lý Thư Thư chỉ có ta vào, còn ai khác thì không.

Không biết là vì sự chiếm hữu hay vì ta thực sự thích sự tranh giành đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...