Mới đầu Cố Thư Bạch còn khéo, sau đó thì ta thẳng thừng giành lấy luôn.
Lần nào tôi cũng không giành lại , tôi là một vận viên thể thao mà lại thua kẻ học múa, thật xấu hổ.
Sau đó tôi mới phát hiện thì ra Cố Thư Bạch cũng có đi tập thể dục, cơ bắp của ta chẳng kém gì tôi.
Bình thường Lý Thư Thư cũng cho người khác đồ, cũng giúp người khác học bài. Nhưng sao ta chỉ giành đồ của tôi lại không giành đồ của người khác?
Tiêu Ngọc Sinh cầm cuốn ghi chép trong tay, nhổ một tiếng:
"Chẳng qua cậu dựa vào việc Thư Thư thích cậu mà thôi."
Cố Thư Bạch lấy một cuốn sách hướng dẫn ôn thi trọng điểm cho kỳ thi cao khảo.
Tiêu Ngọc Sinh biết đó là cuốn sách mà Cố Thư Bạch muốn đổi với mình. Cậu ấy mỉm ngẩng đầu lên, ánh mắt mang chút khiêu khích:
"Giờ cậu cũng nghe rồi đấy, Thư Thư bảo không thích cậu nữa."
Tiêu Ngọc Sinh có thể nhận ra sự nghiêm túc trong lời của Thư Thư. Cô ấy thích ba năm rồi, ngoài việc học ra thì đây là việc mà Thư Thư kiên trì nhất.
Nếu cậu ấy thì chẳng đáng chút nào.
Tiêu Ngọc Sinh thu lại vẻ lông bông, nghiêm túc : "Nếu cậu đã có sự lựa chọn thì đừng phiền Thư Thư nữa!" Lúc lễ kỷ niệm trường, cậu ấy đã rất rõ.
Cố Thư Bạch và Thẩm Kiều Kiều tay trong tay, ngọt ngào âu yếm.
Nhưng chuyện này cậu ấy mới không thèm kể cho Thư Thư nghe.
Dù sao thì ấy cũng rất thích Cố Thư Bạch.
Đối với lời cảnh báo của Tiêu Ngọc Sinh, Cố Thư Bạch không để vào tai.
Anh tự mình lấy sách ghi chép, cẩn thận sắp xếp lại.
Tiêu Ngọc Sinh lập tức bị tổn thương: "Cố Thư Bạch!"
"Thư Thư sẽ không hết thích tôi đâu."
Đôi mắt sáng lấp lánh của bỗng dưng trở nên u ám.
Lý Thư Thư không có ở đây.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thư Bạch như phủ thêm một lớp băng giá.
"Thư Thư thích tôi thế nào thì tôi sẽ là như ."
"Nếu ấy không thích nữa, tôi sẽ cho ấy thích lại tôi."
8
Tiêu Ngọc Sinh biết dạo gần đây tâm trạng tôi không tốt nên cậu ấy cứ mang đủ loại kẹo đến cho tôi.
Mỗi lần ăn xong, nỗi chua xót trong lòng tôi dường như đã dịu đi rất nhiều.
Nhưng trong một lần kiểm tra thể lực, tôi lại vô gặp Cố Thư Bạch.
Tôi ngay lập tức chọn thái độ ngơ, bước qua mà không .
Khi kết thúc, nằm trên bãi cỏ thở dốc mệt mỏi.
Tôi không kiềm chế mà đi lại gần, lấy tay che mặt, mệt đến mức không thở nổi.
Tôi nghe thấy giọng khàn đặc: "Thư Thư không quan tâm tôi nữa, tôi phải sao đây!"
Tôi đứng chết lặng, cứ ngỡ mình nghe lầm.
Hình như khóc rồi: "Tôi phải sao đây, ấy lúc nãy thậm chí còn không tôi."
Rồi lại tủi thân : "Rõ ràng là ấy thích tôi trước, thích tôi mà." Anh biết tôi thích chưa bao giờ đáp lại tôi.
Giờ có Thẩm Kiều Kiều rồi, sao lại còn đến tìm tôi gì nữa?
Có thể là tôi nghe lầm thôi.
Tôi định quay đi thì lại nghe thấy Cố Thư Bạch với giọng tủi thân:
"Ngay cả sữa tôi mua cho ấy, ấy cũng cho người khác rồi."
"Thật sự ấy không thích tôi nữa sao? Tôi thay đổi không sao..." Giọng lạc đi, mang theo một chút run rẩy và khẩn cầu đầy tủi thân.
Tôi không thể tin nổi mà chạy đi.
Cố Thư Bạch thích tôi ư? Làm sao có thể, chưa bao giờ thích tôi!
Hơn nữa, lại thân mật với Thẩm Kiều Kiều như , rõ ràng là không phải kiểu thích tôi.
Đầu óc tôi rối bời, hoàn toàn không biết phải suy nghĩ thế nào.
Có phải vì tôi thích mà không cam tâm nên mới không?
Tôi quay lại lớp.
Nằm úp xuống bàn nhắm mắt lại và ngủ một mạch.
Ai mà biết nghĩ gì chứ, không quan tâm nữa.
Trong giấc mơ, tôi lại mơ thấy Cố Thư Bạch.
Cố Thư Bạch tôi với ánh mắt tội nghiệp.
“Sao lại không thích tôi, Thư Thư.”
Tôi không hiểu sao mình ngủ mà lại thấy .
Cố Thư Bạch nắm lấy tay tôi đặt vào lòng bàn tay , nhẹ nhàng siết lại.
“Thư Thư, cậu là người thích tôi nhất, đúng không?”
Tôi bực bội đáp: “Không có đâu, huống chi cậu cũng không thích tôi.” Anh cắt ngang lời tôi.
“Anh là thích…”
Tôi không muốn nghe nên vội vàng quay đi.
Cảm thấy buồn bã, tôi : “Tôi không muốn nghe, cậu đi đi, đừng phiền tôi nữa.”
Mắt Cố Thư Bạch đỏ hoe, khẽ : “Anh thích em, Thư Thư.”
Tôi dần mất đi ý thức khi ngủ, nên đương nhiên là không nghe thấy câu đó.
Cố Thư Bạch thấy tôi ngủ say nên buông tay tôi ra nữa, khẽ vén sợi tóc trên mặt tôi ra sau tai.
Anh thì thầm: “Thư Thư, em chỉ có thể là của .”
9
Kỳ thi Cao khảo sắp đến rồi.
Mỗi ngày tôi đều bận rộn đến mức choáng váng vì chuẩn bị cho kỳ thi. Dù tôi đã tuyển thẳng vào đại học tôi vẫn muốn thử trải nghiệm kỳ thi Cao khảo một lần.
Tiêu Ngọc Sinh thỉnh thoảng về tìm tôi ăn cơm, cậu ấy đã đen đi nhiều, nghe cậu ấy sẽ thi vào trường đại học tôi đang học.
Cố Thư Bạch đi thi năng khiếu rồi nên lâu lắm rồi cũng không gặp.
Thôi, vốn dĩ tôi đã từ bỏ rồi, cứ để chuyện đó qua đi.
Kỳ thi thử sắp tới, Cố Thư Bạch đã về rồi.
Hình như đã có sự thay đổi.
Trước kia luôn lễ phép với dáng vẻ trí thức lại giữ khoảng cách với người khác.
Nhưng lần này về, lại giống như một ngôi sao sáng, tươi trẻ và tràn đầy sức sống.
Tôi không nhịn mà thêm mấy lần.
Quả thật, có khác hẳn.
“Thư Thư.”
Trong lúc đang ngẩn ngơ, Cố Thư Bạch đã đến trước mặt tôi.
Trên tay còn cầm một ít đồ.
Tôi kỹ, hóa ra là "tranh thủy mặc"?
“Ừ.”
Cố Thư Bạch tôi, có vẻ hơi cẩn thận.
“Thư Thư, chẳng phải cậu thích Mẫu Đơn Đình sao?”
“Tôi đặc biệt kéo trai đi mua cho cậu, chúc mừng cậu đậu thẳng vào đại học.”
Anh vẫn là người duy nhất, ngoài sữa dâu tây còn tặng quà tiễn tôi đi.
Có lẽ sợ tôi không nhận nên chuyện lúng túng, ngập ngừng.
Tôi khẽ kéo môi, không nhớ đã từng với là tôi muốn có Mẫu Đơn Đình. Nhưng tôi vẫn nhận lấy vì Mẫu Đơn Đình đúng là món tôi thích.
Tôi cảm ơn .
Cái của Cố Thư Bạch bỗng sáng lên: “Thư Thư, hôm nay...”
“Thư Bạch!”
Giọng của Thẩm Kiều Kiều đột nhiên xen vào.
Cô ấy dường như không thấy tôi mà thẳng thắn đi về phía Cố Thư Bạch. “Thư Bạch, cậu về rồi à? Lâu rồi không thấy cậu ở trường.” Thẩm Kiều Kiều cầm một cuốn sổ tay, rất đẹp.
“Cậu không có mặt thời gian qua nên mình đã một số ghi cho cậu.
Mình giúp cậu ôn lại bài nhé.”
Suýt nữa tôi không kiềm chế khi thấy Thẩm Kiều Kiều cắt lời. Nhưng khi họ, tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên đi trước.
Ngay khi tôi định rời đi thì Cố Thư Bạch đột ngột nắm lấy tay tôi.
“Thư Thư.”
Cố Thư Bạch có vẻ lo lắng khi gọi tôi lại.
“Lúc nào cũng là cậu giúp tôi ôn bài, tôi đâu cần ấy giúp…”
Tôi mỉm nhẹ: “Thẩm Kiều Kiều là học sinh xuất sắc, đứng thứ hai toàn trường, ấy dạy cậu chắc chắn không tồi đâu.”
Cố Thư Bạch ngơ ngác tôi, vẻ mặt có chút tủi thân.
“Vậy còn tôi, cậu cũng bỏ rơi tôi sao…”
“Tôi”
“Thư Thư!”
Giọng quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tôi cảm thấy như vừa giải thoát.
Không quan tâm vẻ mặt của Cố Thư Bạch thế nào, tôi vội vã rút tay khỏi rồi nhanh chóng chạy về phía Tiêu Ngọc Sinh.
10
Tôi không ngờ lần gặp lại thứ hai giữa tôi và Cố Thư Bạch lại là ở văn phòng giáo viên.
Bạn thấy sao?