Yêu Thương Không Điều [...] – Chương 12

Tôi và Chu Nghiêm ghé sát , thấy một bóng mờ nhỏ có hình ngôi sao năm cánh.

“Có gì đặc biệt sao?” Chu Nghiêm hỏi.

Trưởng khoa Trương hít sâu: “Đoàn trưởng Chu, vai trái của có phải cũng có vết bớt hình sao năm cánh?”

Chu Nghiêm ngẩn người: “Sao bác sĩ biết?”

“Tôi đoán.” Nét mặt Trưởng khoa Trương càng thêm quái lạ, “Vì theo hồ sơ, em sinh đôi của mẹ , khi chào đời cũng có vết bớt hình sao năm cánh ở vai.”

Tôi như bị sét đánh, quay sang Chu Nghiêm.

Sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Chuyện này… nghĩa là gì?” Giọng tôi run run.

“Hiện tại vẫn chưa rõ.” Trưởng khoa Trương thận trọng, “Nhưng đây là dấu hiệu tốt. Vết bớt thường chứng tỏ phôi thai đang nỗ lực thích nghi, sức sống rất mạnh.”

Tôi thở phào, nước mắt suýt rơi.

“Hơn nữa,” ông tiếp, “so với lần trước, phôi thai thứ ba đã phát triển nhanh hơn. Tuy vẫn chậm hơn hai đứa kia, khoảng cách đang thu hẹp.”

“Thật sao?” Tôi vui mừng màn hình, dường như xuyên qua bóng mờ kia thấy sinh mệnh nhỏ bé đang kiên cường.

“Nhưng,” Trưởng khoa Trương nghiêm nghị, “đa thai luôn có rủi ro. Đồng chí Tô phải tuyệt đối ý chế độ ăn uống, nghỉ ngơi, tránh vận mạnh.”

“Tôi sẽ chăm sóc cho ấy.” Chu Nghiêm hứa chắc nịch.

Rời phòng siêu âm, cả tôi và Chu Nghiêm đều ngập trong những cảm rối ren.

Vết bớt hình sao kia, em song sinh của mẹ Chu, “lời nguyền” trong gia tộc… tất cả dường như có mối liên hệ thần bí nào đó.

“Chu Nghiêm,” tôi khẽ hỏi, “vết bớt trên vai , có thể cho em xem không?”

Anh do dự một lúc rồi gật đầu.

Anh đưa tôi đến góc vắng, tháo hai cúc áo trên cùng, kéo áo xuống khỏi vai trái.

Quả nhiên, một vết bớt đỏ nhạt hình ngôi sao năm cánh hiện rõ, so với hình ảnh siêu âm còn đều đặn hơn, như vẽ bằng thước.

“Có từ nhỏ.” Chu Nghiêm trầm giọng, “Mẹ bảo đó là dấu ấn của gia tộc.”

Tôi khẽ chạm vào vết bớt ấy, trong lòng dâng lên cảm khó tả.

Con chúng tôi cũng mang cùng dấu ấn.

“Có nên với mẹ không?” Tôi hỏi.

Chu Nghiêm suy nghĩ: “Đợi kết quả tái khám ổn định đã, tránh bà lo.”

Về đến nhà, tôi nằm nghỉ, Chu Nghiêm vào bếp chuẩn bị cơm.

Từ khi biết tôi mang thai, tay nghề nấu nướng của tiến bộ nhanh chóng, giờ cũng vài món gia đình tươm tất.

“Reng reng-” Điện thoại đột ngột reo.

Tôi cầm ống nghe: “A lô?”

“Nhược Hy à, kết quả khám thế nào?” Là mẹ Chu, giọng bà không che giấu nổi lo lắng.

Tôi do dự rồi thật: “Rất tốt, bác sĩ bảo đứa thứ ba cũng bắt đầu phát triển bình thường.”

Đầu dây kia im lặng vài giây, sau đó vang lên tiếng thở dài nhẹ nhõm: “Thế thì tốt, thế thì tốt… Có gì đặc biệt không?”

Tôi cắn môi: “Mẹ, bác sĩ … em bé có vết bớt hình sao năm cánh ở vai, giống của Chu Nghiêm.”

“Cạch” một tiếng, dường như có vật gì rơi xuống đất bên kia.

Sau đó là một khoảng lặng dài, đến mức tôi tưởng điện thoại đã ngắt.

“Mẹ? Mẹ còn đó không?”

“Còn… còn đây.” Giọng mẹ Chu nghẹn ngào, “Nhược Hy à, đây là chuyện tốt, chuyện lớn!”

“Mẹ, mẹ sao ?” Tôi lo lắng.

“Không sao, mẹ chỉ là vui thôi.” Bà sụt sịt, “Vết bớt đó… là dấu ấn của em mẹ. Khi nó sinh ra, vai cũng có một cái, chỉ là… chỉ là chưa kịp lớn lên.”

Tim tôi nhói lại. Thì ra đứa em song sinh yểu mệnh của mẹ Chu cũng mang dấu ấn này.

“Nhược Hy, con nghỉ ngơi đi. Mẹ… mẹ vài ngày nữa sẽ đến thăm con.”

Bà vội vàng cúp máy.

Đặt ống nghe xuống, tôi chìm trong suy nghĩ.

Phản ứng của mẹ Chu quá kỳ lạ, dường như với bà, vết bớt này không chỉ là dấu hiệu gia tộc đơn giản.

Chu Nghiêm bưng cơm vào, thấy tôi ngẩn người liền lo lắng: “Sao ?”

“Tôi vừa với mẹ về vết bớt.” Tôi nhận bát cơm, “Bà phản ứng… rất kích .”

Tay Chu Nghiêm khựng lại: “Mẹ luôn để ý vết bớt này. Từ nhỏ, mỗi lần tôi ốm, bà đều chằm chằm vào nó rất lâu, như thể nó có thể báo trước điều gì.”

Tôi khẽ gật, lòng trĩu nặng.

Gia tộc này, có quá nhiều bí mật.

Hai ngày sau, chiều muộn, chuông cửa vang lên.

Tôi mở cửa, ngạc nhiên khi thấy mẹ Chu đứng ngoài, bên cạnh là một người đàn ông trung niên lạ mặt.

“Mẹ? Sao mẹ…”

“Nhược Hy, đây là bác sĩ Lâm, nguyên Trưởng khoa cũ của bệnh viện quân khu.” Giọng mẹ Chu hơi căng thẳng, “Ông ấy… muốn xem kết quả khám của con.”

Tôi khó hiểu vẫn nhường đường.

Bác sĩ Lâm trạc sáu mươi, tóc hoa râm, dáng hiền từ ánh mắt sắc bén.

“Xin lỗi đã phiền, đồng chí Tô.” Ông khách khí, “Tôi nghe mang thai ba, lại có vết bớt đặc biệt?”

Tôi gật đầu, lòng dấy lên cảnh giác – chẳng lẽ ông ấy là cha của Lâm Thi Mạn?

Nghe tiếng, Chu Nghiêm từ thư phòng bước ra.

Thấy bác sĩ Lâm, sững lại: “Bác Lâm? Sao bác lại ở đây?”

“Tiểu Chu, lâu lắm rồi không gặp.” Bác sĩ Lâm , vỗ vai , “Tôi nghe chuyện vợ cậu, nên đặc biệt đến xem.”

Vẻ mặt Chu Nghiêm thoáng phức tạp vẫn lễ phép mời họ vào phòng khách.

Tôi rót trà, âm thầm quan sát.

Đúng là đường nét bác sĩ Lâm có vài phần giống Lâm Thi Mạn, khí chất hoàn toàn khác: ông trầm ổn, điềm đạm; ta thì diêm dúa, giả tạo.

“Nghe đứa bé có vết bớt hình ngôi sao?” Bác sĩ Lâm đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng .” Chu Nghiêm gật đầu, “Giống hệt tôi.”

Đôi mắt ông sáng lên: “Cho tôi xem không?”

Chu Nghiêm hơi ngập ngừng, rồi vẫn kéo cổ áo, để lộ vết bớt.

Bác sĩ Lâm ghé sát, còn đeo cả kính lão để kỹ.

“Giống hệt… hoàn toàn giống…” Ông lẩm bẩm, giọng run lên vì kích .

“Giống hệt cái gì?” Chu Nghiêm cau mày.

Bác sĩ Lâm không đáp, mà lấy từ cặp ra một phong bì cũ kỹ: “Các cậu xem cái này trước đã.”

Ông rút một tấm ảnh cũ, đưa cho chúng tôi.

Trong ảnh là một sĩ quan trẻ ôm một đứa bé.

Người sĩ quan oai phong, còn đứa bé quấn kín chỉ lộ khuôn mặt nhỏ xíu.

“Đây là…” Giọng Chu Nghiêm bỗng biến đổi.

“Cha cậu, và cậu.” Bác sĩ Lâm chỉ vào tấm ảnh, “Đây là lúc cậu đầy tháng.”

Tôi kỹ, đúng là người sĩ quan kia khá giống Chu Nghiêm, chắc là Chu Kiến Quốc khi còn trẻ.

Điều khiến tôi kinh ngạc là, mặt sau tấm ảnh có hàng chữ nắn nót:

“Hai bảo bối của mẹ, chụp vào ngày đầy tháng của Nghiêm Nghiêm. – Thương các con, Mai”

Mai?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...