Yêu Thương Không Điều [...] – Chương 14

7

Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng ngủ.

Tôi dụi mắt tỉnh dậy thì phát hiện Chu Nghiêm đã không còn ở bên cạnh.

Trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy: “Đi họp ở đoàn bộ, trưa về. Mẹ ở trong bếp. — Nghiêm.”

Nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát, phần ký tên lại là một chữ “Nghiêm” đầy thân mật.

Tôi nâng tờ giấy lên, trong lòng ngọt ngào ấm áp. Từ sau khi bí mật về vết bớt sáng tỏ, Chu Nghiêm thay đổi hẳn, không còn cứng nhắc lạnh lùng như trước nữa.

Trong bếp truyền ra tiếng xẻng chảo lách cách, tôi khoác áo ngoài đi ra.

Mẹ Chu đang chiên trứng, thấy tôi liền đặt xẻng xuống.

“Con dậy gì sớm ? Mau về ngủ thêm chút nữa.”

Bà lau tay, định đẩy tôi quay về phòng ngủ.

“Con không sao, ngủ đủ rồi mà.” Tôi , né sang một bên, “Mẹ đừng coi con như búp bê sứ nữa.”

Mẹ Chu trừng mắt: “Mang ba đứa trong bụng mà không biết giữ gìn? Mau ra bàn ngồi, cơm sáng sắp xong rồi.”

Tôi đành ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.

Từ lúc biết chuyện vết bớt của đứa bé, mẹ Chu chăm sóc tôi chu đáo đến mức không chê vào đâu , như thể muốn dồn hết bù đắp cho lỗi lầm với em bà lên người tôi và các con.

Không bao lâu, trước mặt tôi đã là một bát cháo kê nóng hổi cùng hai quả trứng rán vàng ươm.

Bà còn đặc biệt hầm vài quả táo tàu, là để bổ máu.

“Con ăn đi, mẹ cũng ăn với con.” Tôi kéo bà ngồi xuống.

Mẹ Chu lúc này mới tự múc cho mình một bát cháo, đôi đũa trên tay bà vẫn không ngừng gắp thức ăn vào bát tôi.

Nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt và mái tóc đã điểm bạc, lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi chua xót-người phụ nữ mạnh mẽ này, cả đời không lấy chồng chỉ để nuôi dưỡng con em , bà đã hy sinh biết bao nhiêu.

“Con hỏi mẹ, hồi nhỏ Chu Nghiêm có nghịch ngợm không?” Tôi cố lái sang chuyện khác.

Đôi mắt mẹ Chu lập tức sáng lên: “Thằng bé ấy á, từ nhỏ đã bướng bỉnh! Mới ba tuổi đã có thể đánh khóc bọn trẻ lớn hơn mình, năm tuổi thì dám cãi lại cả thầy giáo-”

Bà thao thao bất tuyệt kể chuyện xấu hổ ngày nhỏ của Chu Nghiêm, tôi nghe mà thấy thú vị vô cùng.

Thì ra người đàn ông nghiêm nghị, sắt thép trên quân doanh, thuở bé cũng chỉ là một cậu nhóc nghịch ngợm khiến người lớn phải đau đầu.

Đang trò chuyện rôm rả thì chuông điện thoại vang lên.

Mẹ Chu đi nghe máy, tôi nghe thấy giọng bà đầy kinh ngạc: “Chào thủ trưởng! … Vâng, ấy có ở nhà… bây giờ ạ? Được, chúng tôi lập tức chuẩn bị.”

Cúp máy, mẹ Chu quay lại với vẻ mặt căng thẳng: “Nhanh lên, chuẩn bị ngay! Phó sư trưởng Triệu và vợ đang trên đường đến.”

“Cái gì cơ?” Tôi suýt sặc cháo, “Sao lại đột ngột thế?”

“Họ nghe danh con nấu ăn ngon, muốn thử tay nghề con. Phó sư trưởng Triệu là cấp trên trực tiếp của Chu Nghiêm, lần này đến chắc chắn liên quan đến chuyện thăng chức của nó.”

Tôi vội vàng đứng lên phụ dọn dẹp.

Phó sư trưởng Triệu nổi tiếng là người sành ăn trong quân khu, lần này đến hẳn là do nghe tôi đã trổ tài ở tiệc sinh nhật của Chính ủy Trương.

Vừa dọn dẹp xong phòng khách thì tiếng gõ cửa vang lên.

Mẹ Chu chỉnh lại áo rồi ra mở cửa, tôi đứng sau lưng bà, lòng bàn tay rịn mồ hôi vì hồi hộp.

“Chị dâu, phiền rồi nhé.”

Một giọng sang sảng vang lên.

Phó sư trưởng Triệu khoảng hơn năm mươi tuổi, dáng người cao lớn, nụ sảng khoái.

Bên cạnh ông là một người phụ nữ trung niên khí chất tao nhã, hẳn là vợ ông.

“Chào thủ trưởng, chào phu nhân.” Tôi lễ phép chào hỏi.

“Đây chính là vợ của Tiểu Chu à? Quả nhiên xinh đẹp.” Phó sư trưởng Triệu ha hả tôi, “Nghe đang mang thai ba? Phúc khí thật.”

Phu nhân ông nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Đừng lo lắng, chúng tôi chỉ đến thăm thôi. Ông nhà tôi nghe món thịt viên sốt ngon hơn cả đầu bếp quân khu, nên nhất định phải qua nếm thử.”

Tôi ngượng ngùng: “Phu nhân quá khen rồi, chỉ là vài món ăn gia đình thôi ạ.”

“Thôi nào, ngồi xuống chuyện đi.”

Mẹ Chu niềm nở mời khách rồi kín đáo ra hiệu cho tôi: “Nhược Hy, đi pha trà.”

Tôi vội vào bếp chuẩn bị trà, nghe thấy ngoài phòng khách phó sư trưởng Triệu hỏi: “Chị dâu này, nghe em chị từng ở bệnh viện quân khu?”

Tay tôi run lên, suýt đổ ấm trà.

Em mẹ Chu-chẳng phải chính là mẹ ruột của Chu Nghiêm, Chu Tiểu Mai sao?

“Thủ trưởng quen em tôi à?” Giọng mẹ Chu rõ ràng căng cứng.

“Không gọi là quen, chỉ nghe thôi.” Phó sư trưởng Triệu dường như không nhận ra sự khác thường, “Ngày đó ấy nổi tiếng là ‘thiên sứ ngôi sao năm cánh’ của bệnh viện quân khu, ai mà chẳng biết. Những đứa bé do ấy đỡ đẻ đều khỏe mạnh, lanh lợi.”

“Choang!” Một tiếng vang lên trong phòng khách, tôi vội vàng bưng trà đi ra thì thấy mặt mẹ Chu tái nhợt, một chiếc tách đã rơi vỡ dưới sàn, nước trà loang lổ khắp nơi.

“Xin lỗi, tôi lỡ tay thôi.” Bà cố giữ bình tĩnh, ngón tay lại run rẩy.

Phu nhân thủ trưởng nhanh trí đổi đề tài: “Nhược Hy à, nghe cha con là giáo sư đại học?”

Tôi vừa dọn mảnh sứ vừa đáp: “Vâng, dạy môn lịch sử.”

“Gia đình nho học thật.” Phó sư trưởng Triệu gật gù khen, “Không lạ gì dạo này Tiểu Chu việc xuất sắc thế, hóa ra có hiền thê trợ lực.”

Đang trò chuyện thì cửa bất ngờ mở ra, Chu Nghiêm sải bước vào.

Thấy khách trong phòng khách, thoáng sững lại rồi lập tức đứng nghiêm chào: “Chào thủ trưởng.”

“Tiểu Chu, đúng lúc lắm.” Phó sư trưởng Triệu gọi, “Chúng tôi vừa khen vợ cậu đấy.”

Chu Nghiêm tiến đến bên tôi, kín đáo siết tay tôi, khẽ hỏi: “Không sao chứ?”

Tôi lắc đầu, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp.

Anh chắc hẳn đã nghe tin thủ trưởng tới nên lập tức về nhà.

“Tiểu Chu, cậu đến vừa kịp.” Phó sư trưởng Triệu vỗ vai , “Tháng sau bộ chỉ huy có một vị trí trống, tôi định đề cử cậu. Hôm nay đến đây chính là để xem hình gia đình cậu, bây giờ thì yên tâm rồi.”

Chu Nghiêm ngạc nhiên tôi, mắt lấp lánh: “Cảm ơn thủ trưởng tin tưởng.”

“Đừng cảm ơn tôi, đó là năng lực của cậu.” Phó sư trưởng Triệu lớn, “Nhưng hôm nay tôi đến chủ yếu là để thưởng thức món ngon của Nhược Hy, chắc không để chúng tôi thất vọng chứ?”

“Tất nhiên là không ạ.” Tôi vội đứng dậy, “Thủ trưởng, phu nhân cứ ngồi chơi, tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa ngay.”

Mẹ Chu muốn vào bếp giúp, tôi kiên quyết để bà ở lại tiếp chuyện khách.

Chu Nghiêm theo tôi vào bếp, vừa đóng cửa đã ôm chặt lấy tôi.

“Cực cho em rồi.” Anh thì thầm bên tai, “Phó sư trưởng Triệu rất quan trọng, nếu ông ấy ủng hộ thì chuyện thăng chức của chắc chắn thành.”

Tôi ôm đáp lại: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ thật tốt.”

Anh hôn nhẹ lên trán tôi rồi quay ra tiếp khách.

Tôi hít sâu, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.

Thịt viên sốt, cá diêu hồng hấp, tôm luộc… đều là sở trường của tôi.

Đang bận rộn thì phát hiện kệ gia vị thiếu mất một chai xì dầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...