Tối hôm đó, chúng tôi lên giường nghỉ sớm. Dù ngoài miệng không sao, tôi biết đang rất buồn. Bao năm nỗ lực, chỉ vì một lá đơn tố cáo vô căn cứ mà đổ xuống sông xuống biển.
Nửa đêm, tôi bỗng bị cơn thai dữ dội đánh thức. Đứa bé thứ ba trong bụng như phát điên, đạp và liên tục khiến tôi đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Chu Nghiêm-” tôi lay chồng, “Con không ổn rồi-”
Chu Nghiêm lập tức tỉnh táo, bật đèn. Bụng tôi nhấp nhô dữ dội, như có gì đó đang điên cuồng vùng vẫy bên trong.
“Đến bệnh viện!” Chu Nghiêm quyết đoán, bế thốc tôi lao ra ngoài.
Trong đêm, bệnh viện quân khu tĩnh mịch. Bác sĩ trực ca gọi đến khẩn cấp, hình của tôi liền lập tức sắp xếp siêu âm.
“Tim thai đập quá nhanh.” Bác sĩ nhíu mày màn hình, “Đứa thứ ba hoạt dị thường, còn hai bé kia hầu như không nhúc nhích.”
Tim tôi trĩu xuống: “Bác sĩ, các con tôi-”
“Tạm thời vẫn ổn.” Bác sĩ an ủi, “Nhưng trường hợp này hiếm gặp, tôi cần hỏi ý kiến Trưởng khoa Trương.”
Ông vội ra ngoài gọi điện. Tôi và Chu Nghiêm sốt ruột chờ đợi. Bỗng, đứa ba lại đạp mạnh, tôi đau đến cong người.
“Nhược Hy!” Chu Nghiêm nắm chặt tay tôi, mắt đầy lo sợ.
“Em không sao-” tôi cố gắng , “Các con sẽ không sao đâu-”
Chẳng mấy chốc, Trưởng khoa Trương đến, dù còn ngái ngủ sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Ông lại siêu âm, chăm quan sát cả ba thai nhi.
“Đứa ba có hoạt trao đổi chất quá mức.” Ông cau mày, “Hai bé còn lại thì giống như bị áp chế. Trường hợp này-”
Ông ngập ngừng, rồi về phía Chu Nghiêm: “Chu đoàn trưởng, cha cậu từng đến đây không?”
Chu Nghiêm sững người: “Có, sao ?”
Trưởng khoa Trương hít sâu: “Tôi nghi ngờ vợ cậu đã tiếp với một loại chất ảnh hưởng đến hệ thần kinh thai nhi. Theo tài liệu y học, một số mùi hương đặc biệt có thể khiến thai nhi trong đa thai phát triển bất thường.”
Tôi sực nhớ ra chiếc cặp tài liệu hôm qua Chu Kiến Quốc đưa: “Ông ta đưa tôi cặp tài liệu, tôi chưa mở, có ngửi thấy mùi lạ-”
“Mùi gì?” Trưởng khoa Trương hỏi gấp.
“Giống mùi hoa nhài… hăng hơn.”
Trưởng khoa Trương và Chu Nghiêm nhau, sắc mặt nặng nề.
“Tôi cần lấy máu xét nghiệm.” Ông dặn y tá, “Chuẩn bị phòng bệnh, đồng chí Tô cần nhập viện theo dõi.”
Tôi đưa vào phòng riêng, cắm kim truyền dịch. Chu Nghiêm túc trực không rời, gương mặt u ám.
“Chu Nghiêm,” tôi run giọng, “tại sao cha lại ?”
Anh lắc đầu, mắt đầy đau khổ: “Anh không biết. Nhưng nếu thật là ông ấy em và các con-”
Anh không hết, nắm tay siết chặt đã tố cáo cơn giận dữ trong lòng.
Trời vừa sáng, Trưởng khoa Trương cầm kết quả xét nghiệm quay lại: “Trong máu phát hiện có lượng nhỏ methyl jasmonate, một loại hoóc-môn thực vật. Nồng độ cao sẽ ảnh hưởng hệ thần kinh.”
“Có cho thai nhi không?” Tôi run rẩy hỏi.
“Hiện tại, đứa ba đã dần ổn định, hai bé kia cũng không có dấu hiệu bất thường.” Ông an ủi, “Nhưng để chắc chắn, cần nằm viện theo dõi vài ngày.”
Chu Nghiêm tiễn ông ra ngoài, hai người chuyện rất lâu ở hành lang. Khi quay lại, sắc mặt càng thêm u ám.
“Có chuyện gì?” Tôi nắm tay .
Chu Nghiêm hít sâu: “Ông ấy , chất này trong trường hợp đặc biệt có thể khiến một thai… hấp thu hai thai còn lại.”
Tôi rùng mình – đó chính là cái gọi là “lời nguyền sinh ba” mà Chu Kiến Quốc nhắc đến? Ông ta cố dùng chất này, muốn các con tôi tự cắn xé lẫn nhau?
“Tại sao-” giọng tôi nghẹn lại, “tại sao ông ta lại chính cháu ruột của mình?”
Chu Nghiêm lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Anh không biết. Nhưng sẽ điều tra rõ ràng.”
Ngày thứ ba, hình tôi ổn định, ba thai nhi cũng dần bình thường. Chu Nghiêm hễ không bận công vụ thì luôn túc trực bên cạnh.
Chiều hôm đó, mẹ Chu Nghiêm hớt hải xông vào phòng bệnh.
“Nhược Hy! Con không sao chứ?” Bà ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào, “Mẹ lo chết đi .”
“Con ổn rồi, mẹ.” Tôi vỗ vai bà, “Các bé cũng bình an.”
Bà lau nước mắt, quay sang Chu Nghiêm: “Điều tra ra chưa? Có phải lão già đó không?”
Chu Nghiêm gật đầu, lấy từ cặp ra một tập tài liệu: “Anh nhờ người tra, thứ methyl jasmonate này là công thức đặc biệt của một viện nghiên cứu, cha có quen người phụ trách ở đó.”
Mẹ run rẩy vì tức: “Ông ta điên rồi! Đó là cháu ruột ông ta mà.”
“Mẹ, mẹ có biết tại sao ông ấy không?” Chu Nghiêm nghiêm giọng.
Mẹ im lặng rất lâu, rồi uể oải ngồi xuống: “Đều tại cái gia quy chết tiệt-”
Tôi và Chu Nghiêm nhau, chờ bà tiếp.
“Nhà họ Chu có một quy định ngầm,” giọng bà trầm xuống, “nếu sinh đa thai, phải chọn đứa mạnh nhất kế thừa gia nghiệp, còn lại thì-”
“Còn lại thì sao?” Chu Nghiêm gặng hỏi.
“Bị đưa đi, hoặc…” Nước mắt bà rơi xuống, “bị xử lý. Chu Kiến Quốc chính là chọn ra như thế. Anh trai ông ta bị đưa về quê, từ đó mất tăm.”
Tôi rùng mình, lạnh buốt cả người. Đây là thứ gia quy man rợ gì ?
“Vậy nên ông ta muốn giúp chúng ta ‘chọn’ trước?” Giọng Chu Nghiêm lạnh băng.
Mẹ gật đầu: “Hôm qua ông ta gọi cho mẹ, sinh ba nhất định có một đứa chết yểu, chi bằng sớm chọn đứa mạnh nhất… Mẹ mắng ông ta điên, không ngờ ông ta thật sự-”
Chu Nghiêm mạnh vào tường, khớp tay bật máu: “Con phải tìm ông ta tính sổ!”
“Đứng lại!” Mẹ quát, “Con đi thì gì? Đánh ông ta một trận? Ông ta vẫn là cha con.”
“Ông ta không xứng cha!” Chu Nghiêm gầm lên, “Càng không xứng ông!”
Tôi run rẩy ôm lấy : “Đừng như , không tốt cho con-”
Cảm nhận sự sợ hãi của tôi, Chu Nghiêm dần bình tĩnh lại, ôm chặt tôi: “Xin lỗi, không nên nổi nóng trước mặt em.”
Mẹ lau nước mắt, kiên quyết: “Chuyện này để mẹ giải quyết. Hai đứa cứ yên tâm dưỡng thai.”
Sau khi bà đi, căn phòng lại yên tĩnh. Chu Nghiêm ngồi cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tôi.
“Nhược Hy, thề,” giọng trầm chắc, “các con chúng ta sẽ không lặp lại bi kịch của . Dù một hay ba đứa, chúng sẽ lớn lên trong công bằng.”
Tôi tựa vào vai , cảm nhận nhịp tim vững chãi: “Em biết. Chúng ta sẽ cho con một mái nhà tốt nhất.”
Bạn thấy sao?