Yêu Thương Không Điều [...] – Chương 20

Một tuần sau, tôi xuất viện về nhà. Vừa bước vào, điện thoại reo. Là Phó sư trưởng Triệu, báo tin vụ đơn thư tố cáo đã sáng tỏ, việc thăng chức của Chu Nghiêm khởi lại.

“Thật tuyệt!” Tôi cúp máy, vui mừng báo cho .

Nhưng Chu Nghiêm chỉ nhạt: “Nhược Hy, nghĩ thông rồi. Thăng chức hay không không quan trọng, quan trọng là gia đình mình bình an.”

Tôi ngạc nhiên: “Thật sao?”

“Thật.” Anh ôm tôi vào lòng, “Chuyện này khiến hiểu ra, điều gì mới là quan trọng nhất.”

Đúng lúc đó, chuông cửa vang. Mẹ bước vào, tay xách đầy túi bổ dưỡng.

“Mẹ? Sao-”

“Mẹ chuyển sang ở đây.” Bà quả quyết, “Từ nay, mẹ sẽ tự tay chăm sóc con dâu và cháu, không ai phép các con nữa.”

Tôi và Chu Nghiêm nhau . Đúng , còn gì quan trọng hơn thân?

Buổi tối, ba người chúng tôi quây quần bên bàn ăn. Mẹ không ngừng gắp thức ăn cho tôi, còn Chu Nghiêm kiên nhẫn gỡ xương cá. Nắng chiều chiếu vào, sáng rực cả căn phòng ấm áp.

Tôi đặt tay lên bụng, cảm nhận ba sinh linh nhỏ đang cử . Dù sau này có bao nhiêu sóng gió, chỉ cần chúng tôi ở bên nhau, thì chẳng có gì đáng sợ.

9

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa, thoáng chốc tôi đã mang thai tám tháng.

Bụng to như cái trống, đi lại cũng phải chống lưng mới nổi.

Chu Nghiêm đặc biệt xin nghỉ dài hạn ở nhà để ở bên tôi, còn mẹ Chu thì gần như không rời nửa bước, tận chăm sóc.

Sáng hôm ấy, ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng rọi vào phòng ngủ.

Tôi mở mắt ra, bắt gặp Chu Nghiêm đang nằm nghiêng bên cạnh, một tay đặt hờ lên bụng tôi, đôi mắt chăm không rời.

“Dậy rồi à?” Anh phát hiện tĩnh, ngẩng đầu mỉm : “Vừa rồi thằng út đạp một cái, sức cũng khá lắm.”

Tôi dụi mắt: “Anh chưa ngủ sao?”

“Không ngủ nổi.” Ngón tay khẽ lướt theo đường cong bụng tôi, giọng đầy mong chờ: “Nghĩ đến chuyện chỉ vài tuần nữa sẽ gặp bọn nhỏ, phấn khích như thằng nhóc mới lớn.”

Tôi bật .

Ai có thể ngờ, người đàn ông từng lạnh lùng như băng, vị quân nhân thép máu ấy, giờ lại vì sắp cha mà thao thức cả đêm?

Mẹ Chu gõ cửa bước vào, trên tay bưng khay điểm tâm:

“Nhược Hy, mau ăn đi, còn nóng đấy.”

Từ sau lần tôi nhập viện, bà dọn hẳn tới ở cùng, thậm chí đuổi Chu Nghiêm sang phòng khách.

Mỗi ngày bà đều đổi món dinh dưỡng cho tôi, nâng niu như búp bê sứ.

“Con tự mà, mẹ.” Tôi cố ngồi dậy, lập tức bị hai đôi tay giữ chặt.

“Đừng .” Chu Nghiêm và mẹ đồng thanh.

Tôi dở khóc dở , đành ngoan ngoãn nằm yên để họ phục vụ.

Mẹ Chu đặt khay lên đùi tôi, bên trong là cháo cá phi lê nấu kỹ cùng vài món ăn nhẹ.

“Ăn từ từ thôi, đừng nghẹn.” Bà vừa dặn vừa , “Ăn xong mẹ đưa con đi bệnh viện kiểm tra.”

Chu Nghiêm nhíu mày: “Không phải hẹn ngày kia sao?”

“Đổi sớm hơn.” Mẹ chớp mắt đầy ẩn ý: “Bác sĩ Trương bảo có bất ngờ đấy.”

Tôi và Chu Nghiêm nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên niềm mong đợi — lẽ nào hôm nay sẽ biết giới tính của bọn nhỏ?

Ăn xong, Chu Nghiêm cẩn thận dìu tôi lên xe.

Bụng quá to, ngay cả thắt dây an toàn cũng khó.

Anh dứt khoát ngả ghế cho tôi nửa nằm nửa ngồi.

“Thoải mái hơn chưa?” Anh nhẹ giọng hỏi, ngón tay khẽ vuốt tóc tôi.

Tôi gật đầu, lòng ngọt lịm.

Mấy tháng nay, sự thay đổi của Chu Nghiêm khiến tôi kinh ngạc.

Từ lóng ngóng vụng về, dần trở thành người chồng, người cha mẫu mực, chăm sóc tôi từng li từng tí.

Ở bệnh viện quân khu, bác sĩ Trương đã đứng chờ.

Thấy bụng tôi cao ngất, ông lắc đầu :

“Ba thai mà giữ đến tám tháng, thật không dễ.”

Quá trình kiểm tra diễn ra thuận lợi.

Khi đầu dò siêu âm trượt trên bụng, bác sĩ Trương bỗng :

“Có muốn biết giới tính không?”

“Muốn!” Tôi và Chu Nghiêm cùng đáp.

“Con cả là bé trai, con thứ hai là bé .” Ông cố dừng lại, rồi mới tiếp: “Còn bé út thì…”

Tim tôi thót lại.

Bàn tay Chu Nghiêm siết chặt tay tôi, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

“Cũng là bé trai.” Bác sĩ : “Hai trai một , tổ hợp hoàn hảo.”

“Thật chứ?” Giọng Chu Nghiêm run run, “Hai trai một ?”

Bác sĩ gật đầu, in ảnh siêu âm đưa cho chúng tôi:

“Đây là cả, đây là em hai, còn đây là út. Phát triển đều rất tốt, đặc biệt là thằng út, đã gần bằng rồi.”

Tôi chăm ba gương mặt nhỏ xíu trên tấm ảnh, nước mắt bất giác trào ra.

Đây là con tôi, ba sinh linh bé bỏng!

Mắt Chu Nghiêm cũng đỏ hoe.

Anh cúi xuống hôn lên trán tôi:

“Nhược Hy, cảm ơn em.”

Ra khỏi bệnh viện, Chu Nghiêm hệt như đứa trẻ, vừa đi vừa lẩm bẩm liệt kê cần chuẩn bị những gì.

Mẹ Chu thì đã tính chuyện may đồ cho cháu:

“Con trai dùng màu xanh, con dùng màu hồng. Phải chuẩn bị ba bộ… không, năm bộ mới đủ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...