5
Hai người có tiếng nhất trong làng là trưởng thôn Tôn và Vương Cường.
Ý định cưỡng ép mẹ tôi cũng chính là do hai kẻ đó đề xuất.
Giờ gặp biến cố, đám đàn ông không có chính kiến lại tìm đến bọn họ để chỗ dựa.
Nhưng không ngờ, khi về phía sau lưng mẹ, căn phòng trống trơn.
Không hề có bóng dáng Vương Cường, trưởng thôn, hay cả Lý Nhị Đản – người cuối cùng bước vào.
Nghe thấy tiếng gọi của họ, mẹ chỉ mỉm .
Bà khẽ thè ra chiếc lưỡi rắn đỏ như máu, liếm qua đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng, rồi dịu dàng cất tiếng:
“Các người đang tìm họ à? Họ ấy à… đều ở đây rồi.”
Vừa , mẹ vừa nhẹ nhàng đưa tay chỉ vào chiếc bụng khổng lồ, méo mó của mình.
“Aaaaaaa!”
Nghe mẹ xong, đám đàn ông kia càng hoảng loạn, điên cuồng đập cửa.
Không ngờ ngay khi bọn họ vừa rút xẻng ra, xong ổ khóa, mẹ tôi lại chậm rãi giơ tay lên, lười nhác búng một cái ngón tay trong không khí.
Tức thì, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, chiếu rọi toàn bộ sân nhà.
Bốn bề quanh sân bị bao phủ bởi một vòng sáng trắng như sương mù dày đặc.
Chỉ trong chớp mắt, những gã đàn ông đang định chạy trốn đều bị một sức mạnh vô hình hất tung lên, rơi bịch xuống đất.
Có vài kẻ cứng đầu cố đứng dậy, muốn lao ra ngoài, lại bị bức tường ánh sáng trắng bật ngược trở lại.
Lúc này, cuối cùng bọn chúng cũng hiểu: những gì đang diễn ra đã hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của con người.
Chúng gào lên hoảng loạn:
“Yêu quái! Nó đang dùng pháp!”
Vài kẻ còn giữ chút lý trí, run rẩy chỉ vào mẹ tôi hét lên:
“Cô… chẳng phải sau khi sinh con, lực đã bị phong ấn rồi sao?! Sao còn có thể sử dụng pháp?!”
Mẹ tôi nghe thấy câu hỏi đó, lại mỉm .
“Đúng .”
Chỉ thấy mẹ uể oải vỗ nhẹ lên cái bụng khủng khiếp của mình, chậm rãi mở miệng:
“Thông thường, nếu quái chúng tôi sinh con với con người, thì để đổi lấy điều đó, suốt một trăm năm sẽ không thể sử dụng lực, đó là quy luật cân bằng giữa người và . Nhưng–có một ngoại lệ.”
Khóe môi mẹ cong lên, nở một nụ tinh ranh, hoàn toàn khác biệt với vẻ lạnh nhạt thường ngày.
“Ngoại lệ đó là: nếu tôi ăn thịt người, thì sự cân bằng này sẽ bị vỡ, lực sẽ khôi phục. Ăn càng nhiều người, lực khôi phục càng mạnh, thậm chí còn có thể tăng tiến tu vi vượt bậc.”
Giọng của mẹ trong trẻo như suối reo rơi trên đá, bình thường khi nghe sẽ khiến đàn ông trong làng mê mẩn.
Nhưng vào lúc này, những lời mẹ lại khiến bọn họ sởn tóc gáy, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Có kẻ sợ đến mức run rẩy ngồi thụp dưới đất không dám thở, có kẻ thì quỳ rạp trước mặt mẹ, đập đầu lạy lục điên cuồng.
“Tôi sai rồi, vợ nhà họ Lưu, tôi sai thật rồi, tôi không nên có ý nghĩ xấu xa với ! Không–không đúng! Chuyện này đâu phải do tôi! Là Vương Cường với trưởng thôn Tôn xúi bậy! Tôi chỉ theo thôi!”
“Đúng, đúng! Là bọn họ ép tôi! Họ nếu tôi không cùng vào phòng với họ, họ sẽ không cho tôi sống yên ở trong làng này nữa. Tôi thật sự không cố ý muốn xâm phạm đâu, xin tha cho tôi!”
Bọn họ liều mạng cầu xin, ai sẽ tin đây?
Ai cũng nhớ rõ, từng người bọn họ đã gấp gáp đến mức nào khi bước vào phòng mẹ tôi.
Tôi cũng không thể quên, đêm mưa năm đó, khi mẹ không biết, cha đã quỳ gối từng nhà, cầu xin họ buông tha cho gia đình tôi, buông tha cho mẹ tôi.
Vậy mà lúc đó, bọn họ trông như thế nào?
Kiêu ngạo, tự mãn, tham lam.
Nếu không phải vì mẹ tôi giờ đã lấy lại lực, thì sao bọn họ chịu nhận mình sai?
Mẹ rõ ràng cũng không thèm để tâm đến lời cầu xin của bọn họ, ngược lại–là tôi, trong lòng bỗng nổi lên một nghi vấn.
“Mẹ…” Tôi không kìm tò mò, run run lên tiếng, “con có thể hỏi một câu không?”
Mẹ gật đầu với tôi, tôi mới lấy hết dũng khí hỏi:
“Mẹ từng với con, quái chúng ta kỵ nhất là nhân quả và nợ ân . Nếu mẹ ăn nhiều người như thế, liệu có bị thiên và báo ứng không?”
Tôi hỏi mẹ câu ấy, hoàn toàn xuất phát từ lo lắng thật lòng.
Vì tôi là bán , từ nhỏ mẹ đã dạy tôi rất nhiều đạo lý .
Mẹ từng với tôi, khác con người. Yêu là do tu luyện thành, thiên đạo ban ân tái sinh luân hồi, vì thứ quan trọng nhất với chính là nhân quả và báo ứng.
ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/yeu-xa-va-ba-nguyen-vong/chuong-6
Bạn thấy sao?